Hoắc Tam đã ngồi dậy, mau chóng mặc thêm y phục. Hàm Quang không biết thật ra hắn không ngủ, vẫn luôn tỉnh táo. Nàng kéo hắn nói lớn: “Đi mau.”
Mở cửa phòng, Thừa Ảnh đã cầm cung tên và trường thương đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Đến hậu viện, lên xe ngựa.”
Lúc này, quán trọ ánh lửa ngút trời, người la ngựa hí. Mọi người ở quán trọ đều bị dọa sợ, chạy tán loạn. Trong hỗn loạn có người khàn giọng hét lớn: “Sơn tặc núi Hổ Đầu đến, chạy mau lên!”
Hàm Quang nghe thấy tiếng la to, nàng vô thức ngẩn người, chuyện này sao có thể? Người của núi Hổ Đầu không có xuống núi cướp bóc trong thôn trấn.
Trực giác của nàng mách bảo, tất cả là nhắm về phía Hoắc Tam. Trong cơn hoảng loạn, nàng cố gắng không nghĩ nhiều, cùng Thừa Ảnh chạy đến hậu viện, đẩy Hoắc Tam lên xe ngựa.
“Muội bảo vệ hắn.” Thừa Ảnh căn dặn một câu, liền xách thương chạy về hướng cửa lớn.
Những mũi tên liên tục từ bốn phương tám hướng bắn đến đây. Những mũi tên được quét dầu, bắn đến chỗ nào, thì chỗ đó nổi lửa cháy phừng. Quán trọ rất nhanh đã biến thành biển lửa.
Khoảng hai mươi tên bịt mặt cầm đao đang chực chờ ở cửa lớn trước tiền viện quán trọ, giống như cắm sào chờ nước, chém giết những người muốn lao ra ngoài.
Thừa Ảnh đứng trên hành lang, cầm cung tên, mũi tên bay vù vù. Bắn đâu trúng đó, vài tên cung thủ trên đầu tường ngã nhào xuống đất.
Lúc này, vựa củi ở hậu viện đã bắt lửa, bùng cháy rừng rực. Ngựa kinh hãi cất vó, hí vang không ngớt. Cỏ trong chuồng ngựa cũng đã gặp lửa bùng cháy. Không thể đợi thêm nữa, Hàm Quang vội vàng kéo xe đi về hướng tiền viện.
Đến hành lang, nàng đưa Vân Quyển trong tay cho Hoắc Tam.
“Ngươi biết công phu chứ?”
Hoắc Tam không đáp, nhận bảo đao, nhảy xuống xe ngựa. Trong ánh lửa phập phồng đỏ rực, đôi mắt hắn phát sáng kinh người, dũng mãnh kiên cường, sát khí tràn lan.
Cây trường thương trong tay Thừa Ảnh khua không ngừng, dưới chân rơi rớt vô số mũi tên. Một mũi tên lửa xẹt qua chân hắn, góc áo bốc cháy. Hàm Quang tiến lên trước, dùng sống kiếm dập tắt ngọn lửa.
Thừa Ảnh quay đầu lại, thấy Hoắc Tam đã nhào vào chém giết, vội la lên: “Mau nấp trên xe ngựa.”
Hoắc Tam không để ý đến, trái lại còn vung đao nhiều hơn.
Thừa Ảnh khẩn trương, cùng Hàm Quang người phải người trái bảo vệ Hoắc Tam.
Những tên bịt mặt ùa lên, Hàm Quang múa đao nhanh như gió, máu tươi bắn lên tay, lên mặt, âm ấm. Đây là lần đầu tiên nàng thật sự giết người bằng đôi bàn tay của mình.
Nàng không hiểu vì sao lại nhớ đến thành Kinh Phong đêm đó, nhớ đến quân Lương đêm đó. Khuôn mặt tuyệt vọng cùng bi thương của mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ hãi mà tái nhợt của Tiêu Lượng.
Võ công mấy tên bịt mặt không tồi, lại dùng dáng vẻ không sợ chết để liều mạng.
Vân Thư trong tay Hàm Quang như một sợi lụa dài màu trắng bạc, có thế tấn công mạnh mẽ như sấm vang chớp giật. Còn Vân Quyển trong tay Hoắc Tam lại uyển chuyển nhanh gọn như mây trôi nước chảy, nhưng không kém phần sắc bén mạnh mẽ như Vân Thư.
Ngu Hổ Thần ở trên núi Hổ Đầu bao năm, trong lúc rảnh rỗi liền nghiên cứu làm thế nào để kết hợp các chiêu thức giết địch trên chiến trường và võ công đao pháp. Cho nên, đao pháp của Hàm Quang rất hoang dã, không chú trọng đến trước sau, vòng vèo, đẹp mắt mà rất hung ác trực tiếp đoạt lấy tính mạng kẻ khác.
Đột nhiên, bên ngoài cửa tiến vào mười mấy người. Trong ánh lửa, người dẫn đầu mặt lạnh râu dài chính là Ngu Hổ Thần.
Hàm Quang nửa mừng nửa lo, chưa kịp nghĩ ra vì sao phụ thân đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng tâm tình đã bình phục, càng đánh càng hăng.
Mấy tên bịt mặt bị bao vây tứ phía, nhanh chóng thua cuộc.
Hoắc Tam ngừng tay, đứng một bên quan sát, nói lớn: “Giữ lại hai tên còn sống.”
Ngu Hổ Thần và Thừa Ảnh ép mấy tên bịt mặt vào một góc vườn, đang định bắt sống. Bỗng nhiên, khóe miệng mấy tên kia trào máu, tắt thở mà chết.
Hoắc Tam đi sang nhìn ngó, khẽ gật đầu với Ngu Hổ Thần, “Đi thôi.”
Ngu Hổ Thần lập tức chắp tay chào, sau đó phất tay ra hiệu cho mọi người, xoay người rời khỏi.
Hàm Quang vội la lên: “Cha, Cha đi đâu?”
Ngu Hổ Thần nhảy lên xe ngựa, cúi đầu nói: “Con và Thừa Ảnh đi ải Đông Dương.” Dứt lời, liền mang theo người núi Hổ Đầu rời đi. Bóng đêm như mực, mấy người ngựa kia mau chóng biến mất trong màn đêm.
Hàm Quang ngẩn ngơ đứng đó.
Hoắc Tam lên xe ngựa, nói với Hàm Quang: “Còn không đi mau, đợi người của quan phủ đến sao?”
Ba người thúc ngựa rời khỏi thôn trấn, lúc này sắc trời đã mờ mờ sáng, ánh bình minh le lói.
Hàm Quang hỏi Thừa Ảnh: “Đại ca, sao cha đột nhiên lại đến?”
Thừa Ảnh vội vàng đánh xe, giống như không nghe thấy, im lặng một lát mới nói: “Muội đừng hỏi, sau này muội sẽ biết.”
Hàm Quang bĩu môi: “Xem như huynh kín miệng, chuyện này để trong lòng có thể sinh con trai hay sao?”
Hoắc Tam như cười như không: “Có thể.”
Hàm Quang quay đầu liếc mắt nhìn hắn: “Đừng cho là ta không biết gì, những tên đó đều đến nhằm vào ngươi, còn mượn cờ hiệu của người núi Hổ Đầu chúng ta. Thật sự đáng giận.”
Hoắc Tam tránh không trả lời, chuyển sang nhắc đến đao Vân Quyển trong tay. “Thanh đao này không tệ, tặng ta được không?”
Hàm Quang vụt tay qua cướp lại, đặt bên cạnh chân cùng với Vân Thư.
“Không cho.”
Hoắc Tam hừ một tiếng: “Keo kiệt.”
Hàm Quang liếc xéo hắn, “Không quen không thân không bạn, sao phải tặng ngươi.”
“Ngươi nợ ta.”
Hàm Quang nhịn không được bật cười: “Ta nợ ngươi cái gì?”
“Lời nói bất kính, hành vi bất chính.”
Hàm Quang cười tủm tỉm, nói: “Nghe không hiểu.”
“Gọi cô nương, sờ tay của ta, còn nữa, giẫm ta một cước.”
Hàm Quang ngẩn người, khuôn mặt nhất thời ẩn hiện đám mây hồng, gào lên: “Ngươi, không phải ngươi ngất rồi sao?”
Hoắc Tam lại hừ một cái, “Món nợ này, ngươi nhớ kỹ cho ta.”
Hàm Quang lau mồ hôi trán… Xem ra tên này thích mang thù mang hận, tuy nhiên việc này đối với một nam nhân chỉ e sẽ ghi hận.
Xe ngựa chạy được một lúc, sắc trời sáng dần. Khi xe ngựa đi ngang một rừng trúc, Hàm Quang nhảy xuống ngựa chặt một cây tre nhỏ, chặt một đoạn đem lên xe ngựa.
Thừa Ảnh hỏi: “Muội làm gì thế?”
Hàm Quang thản nhiên cười: “Làm một thứ.”
Nàng lấy đoản kiếm ra, chẻ đoạn tre kia thành hai nửa. Nàng gọt soàn soạt một hồi, sau đó mặt mày hớn hở đưa cho Hoắc Tam.
“Này, cái này chưa có ai dùng qua, tặng ngươi, xem như bồi thường.”
Hoắc Tam nhận đôi đũa tre, ngắm nhìn một chút, sau đó đặt lên chiếc bàn con, bộ dạng chả bõ: “Lễ vật quá nhẹ.”
Hàm Quang vừa bực mình vừa buồn cười: “Hoắc công tử, vừa rồi ta đã liều mạng bảo vệ ngươi, cũng xem như ân nhân cứu mạng của ngươi.”
Hoắc Tam nheo mắt, đột nhiên cong môi, cười nói: “Thế nào, ngươi còn muốn ta lấy thân báo đáp sao?”
Hàm Quang cũng mỉm cười: “Không dám, Hoắc công tử tam thê tứ thiếp. Hàm Quang tính tình nóng nảy, một khi không vừa ý, chỉ sợ đao hạ vô tình.”
Hoắc Tam thu lại nụ cười: “Sao ngươi biết ta tam thê tứ thiếp?”
Hàm Quang vừa cười vừa nhìn hắn: “Ta còn biết, tương lai người không chỉ có tam thê tứ thiếp, thái tử điện hạ.”