Tôi tên là Lăng Lan, Mộ Lăng Lan, là con gái nhà họ Mộ, cũng là - Đồ cúng tế.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi thường xuyên mơ thấy ác mộng, nỗi sợ hãi đêm đó cứ lặp đi lặp lại, cảm giác đau đớn đó không hề giảm dẫu khi tôi tỉnh giấc.
Bố tôi nói đó là Huyết Minh, lấy máu trinh nữ ký kết minh ước với người âm, mà thật ra, người âm đó chính là quỷ ở âm ty.
Nhà chúng tôi khác với các gia đình khác, là một dòng họ lẻ loi sống bên rìa xã hội thông thường.
Trong nhà có người làm thầy giáo, có người làm thầy tướng, còn có người làm thầy nghiệm thi, có cả người làm trong các ngành nghề trông coi linh cữu và mai táng...
Mà bố tôi là con cả lẫn cháu đích tôn, đương nhiên phải kế thừa tổ nghiệp — Kinh doanh một tiệm đồ cổ không lớn không nhỏ.
Nếu có món đồ thâm niên cao mà dính chút âm khí, bố tôi sẽ xử lý, thu mua, rồi bán lại cho người cần.
Nhà họ Mộ.
Thậm chí tôi hoài nghi ông nội tôi bò từ trong mộ ra mới khiến cả họ nhà tôi bị liên lụy với cái nghề này.
Mà tôi, chính là người bị liên lụy thảm nhất.
Năm tôi sinh ra, trong nhà có biến cố lớn, rất nhiều người chết một cách khó hiểu, phần lớn đều là những người có tố chất tốt và tận tâm với nghề này.
Ông nội nói nhà chúng tôi lâu ngày nhiễm âm vật, khó tránh khỏi gây nhiễu loạn trật tự âm phủ, đây là thầy toán nhà tôi mời về nói thế.
Ngày tôi sinh ra, sấm sét vang dội, âm dương hỗn loạn, nửa đêm mẹ tôi đang ngủ chợt vỡ ối, nhà tôi cách bệnh viện huyện không xa nhưng hôm đó mưa to gió lớn dẫn đến lũ quét, phá vỡ cây cầu mấy trăm tuổi.
Thế nên mạng tôi phó thác cho trời mà tự sanh ở nhà.
May mắn bà nội dày dạn kinh nghiệm, sau khi tôi oe oe chào đời, ông nội tôi chợt nhận được một chiếc nhẫn huyết ngọc ngay trên bàn thờ từ đường.
Chiếc nhẫn ấy lóe ánh đỏ thẫm tựa như máu tươi ngưng kết, chẳng ai biết nó từ đâu đến.
Ông nội lắc đầu thở dài, không hề nói gì.
Sau đó, khi tôi 16 tuổi được dẫn tới 'chiếc giường” trong căn phòng nhỏ bên dưới nhà thờ tổ.
Nói là hầm, kỳ thật cả họ đều biết, đó là phân mộ rỗng của một vương hầu.
Quan tài gỗ lạnh lẽo chính là 'giường' của tôi.
Từ sau lần 'cưới tang như ác mộng ấy, cả họ tôi đều sóng êm biển lặng đúng như dự đoán.
Mà thân phận đồ cúng tế của tôi vẫn kéo dài đến nay.
Bởi vì trải qua đêm đó, cả dòng họ đều coi tôi như khác loài, giống như xem tôi là ma quỷ mà ai cũng sợ tôi, chán ghét tôi.
Mà nghe nói rằng, chiếc nhẫn tôi đeo mười tám năm trước ngực chính là sính lễ mà người âm phối ngẫu ấy lưu lại.
Minh hôn là chuyện giữa hai người cõi âm, nên hầu như mọi người đều nghĩ tôi sẽ chết ngay trong đêm ấy.
Nhưng mà tôi vẫn còn sống, mặc dù bệnh nặng một trận, nhưng xác thực rằng tim tôi vẫn còn đập, nhiệt độ vẫn còn ấm, có đầy đủ bóng dáng.
Sau đó, bố tôi dẫn tôi từ quê lên thành phố sống, tôi, bố tôi, và anh tôi cùng sinh sống với nhau.
Bề ngoài thì gió êm sóng lặng mà ban đêm tôi thường bị ác mộng đến bừng tỉnh.
Anh tôi học y, anh ấy luôn quấn lấy tôi hỏi rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, loại việc hoang đường này khiến anh ấy không tài nào hiểu nổi.
Dạo gần đây cơn ác mộng ấy càng kéo đến dày đặc, mỗi lần tôi đều giật mình tỉnh dậy rồi đối diện với căn phòng tối ám mà không biết làm sao.
Bởi vì ác mộng ban đêm mà đầu tôi đau liên miên, ban ngày luôn thất thần, ban đêm lại như cũ ác mộng vô biên.
Hôm nay, cảm giác ở hai tay rất rõ ràng.
Cảm giác này không giống năm mộng, mà lạnh lẽo sống động giống như cái đêm hai năm trước.
“Lăng Lan, vợ của ta...” Đôi tay lạnh buốt kia mơn trớn lưu luyến, cảm giác lạnh lẽo nghẹt thở ào ạt kéo đến khiến cả người tôi run rẩy nhớ lại đau đớn lẫn sợ hãi đêm hôm đó.
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai tôi: “...Em sợ ta sao?”