Thuyết Phong Thủy từng nói rằng giọt nước là quý, vậy thì giọt lệ thì sao? Giọt lệ có thể thành quỷ không? Chiếc giường nguyệt động chạm khắc hình rồng phượng, đến cái nóc giường cũng khắc một bức tranh phức tạp.
Được bao quanh bởi hoa loa kèn và hoa sen Tịnh Đế.
Dùng nơi đẹp đẽ như này để nhốt tôi, cũng quá long trọng rồi.
Bùa chú trên thành giường không cân gió thối cũng chuyển động, sau đó chậm chậm cuộn lại, một ngọn lửa vô hình chậm rãi đốt cháy chiếc bùa, cuối cùng biến thành hai làn khói xanh.
Thân hình của Giang Lãnh xuất hiện ở trong phòng, ánh trăng mịt mù ngoài cửa sổ hòa tan trên người anh, phảng phất giống như ánh sáng của một vị thân.
Anh bước từng bước đến bên tôi, thân hình càng ngày càng rõ nét hơn, đến khi anh phủ thân mình lên người tôi, đã trở thành một trọng lượng quen thuộc.
"...
Hừ, Thanh Hà vậy mà rất biết cách chỉnh đốn em."
Anh lạnh lùng cười, vỗ nhẹ lên làn da căng bóng của tôi.
Tôi nhìn anh, hai hàng nước mắt vẫn chưa khô, nước mắt đã thấm ướt tóc mai, trên mặt vải còn lưu lại một mảng màu tối.
Đúng vậy, cô ta thông minh lanh lợi, toàn tâm toàn lực lấy lòng anh, đương nhiên đoán được suy nghĩ của anh.
"Vậy thì, em học được chưa? Mộ Lan Lăng.
ˆ Tôi chớp mắt, hai giọt nước mắt cuối cùng nhanh chóng rơi xuống, biến mất trong phòng.
Giang Lãnh giơ tay giải huyệt cho tôi, dù gì cái thân này của tôi cũng đang nằm dưới người anh, cũng không có cách nào trốn được.
"."
Tìm thấy anh của em rồi, còn có một lão già, đã phái người đi cứu rồi, về quá trình thì em tự đi hỏi anh ấy đi.
"
Anh ngồi dậy, lạnh lùng chỉ để tôi nhìn một bên mặt.
Tôi với tay bắt lấy tay của anh, ngón tay quấn quanh mu bàn tay của anh.
Thật ra chủ động không khó, tôi bị anh dày vò nhiều đêm như vậy, những gì cân hiếu đều hiếu rồi.
Tôi ôm eo anh từ phía sau, rầu rĩ hỏi: "Tại sao anh phải đối xử với em như vậy? "
"..Tại sao ư? Em cái gì cũng không biết, đột nhiên xông lên, xảy ra chuyện thì làm sao? "
Anh hừ lạnh một tiếng: "Hơn nữa em hoàn toàn không nghe ta nói, ta đã cảnh cáo em biết bao nhiêu lân, em nghe ta được mấy lần? Không dạy dỗ em cẩn thận, em sẽ..."
Giọng nói của anh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu dùng ánh sáng còn sót lại nhìn tôi, đồng thời bắt được cái tay đang thò vào trong quần áo anh.
Tôi lướt qua bờ vai của anh, nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, đồng tử vàng sắm bên trong kia chính là nghiệp chướng của tôi.
Vì khóc quá nhiều mà mắt có chút sưng lên và đau, lúc nhìn chằm chằm vào anh, mắt tôi không ngừng tỏa ra lấp lánh, càng khiến cho ánh mắt của anh trở nên nặng nề.
Trong lúc chúng tôi vẫn đang im lặng, người đầu tiên nhận sai là tôi.
"...Xin lỗi anh."
"Mấy lần rồi? Mộ Lan Lăng, ta hỏi em mấy lần rồi?"
Anh chậm rãi thở dài: "Sự cố chấp bên trong em, luôn khiến ta không nhịn được mà nổi giận."
Lúc ở trên giường tôi không hề sợ anh, trừ lúc bắt đầu không hiếu sao anh lại hung dữ như vậy, tôi còn tưởng rằng anh muốn dùng cách này khiến tôi chết đi.
Sau đó biết được mục đích của anh, không hề có cảm giác sợ hãi cái chết như vậy, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Hơn nữa tôi biết rằng, chỉ cần anh nhíu mày, hoặc là lúc anh muốn chất vấn tôi, ngay lập tức tặng cho anh thứ anh thích cầm nhất, dâng đến tận miệng, liền giải quyết được rất nhiều vấn đề.
"...Mộ Lan Lăng, em...ưm..."
Nhìn xem, muốn chặn lời của anh, không hề khó.
"...Chồng, chồng à..."
Tay của anh căng thẳng siết chặt, khiến tôi rất đau.
Tôi nhìn thấy anh lộ ra ánh mắt cảnh cáo: Mộ Lan Lăng, em "còn" muốn đùa giỡn kiểu gì? Anh biết rất rõ, tôi vì sao mà tự nhiên trở nên "thông minh" như vậy.
Anh không chút do dự mà nhảy vào hố bẫy mà tôi vụng về làm ra, là vì anh lúc nào cũng tỉnh táo, chỉ muốn xem tôi làm cách nào lấy lòng anh thôi.
Bên ngoài cửa gió lạnh như cắt, tuyết nhẹ nhàng rơi.
Trong một căn nhà nhỏ lại tràn đầy nghiệp chướng, tâm trạng rối loạn đau khổ cùng với sự va chạm kịch liệt vui sướng đến nỗi đốt cháy xương cốt, ai cũng không nhường ai.
Nên làm gì bây giờ.
Cho dù trên vai anh lưu lại dấu răng, sau lưng anh có vết máu cào, trên lông ngực lạnh lẽo của anh có in dấu độc quyền, đều không có cách nào giảm bớt oán trách trong lòng.
Trời sắp sáng rồi, bên trong màn che yên tĩnh, chiếc khăn trải giường ấm ướt rất khó chịu, anh trực tiếp xé nó ném xuống đất, kéo chiếc chăn ôm lấy tôi và nhắm mắt lại.
Nếu như là bình thường tôi đã sớm ngủ mê mệt mấy giấc rồi, nhưng hôm nay tôi tỉnh táo lạ thường, cho dù toàn thân mệt sắp chết, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
"..Cái mặt nạ quỷ của anh đâu? "
Anh đan tay anh vào tay tôi, khớp xương xen kẽ, vô cùng ăn khớp, anh lười biếng trả lời: 'Làm sao?"
"Lúc trước, vì sao anh phải đeo chiếc mặt nạ kia?"
"..Em vốn dĩ chưa từng gặp ta, ta cũng không dám lộ mặt thật trước mặt em."
"Vậy thì tại sao ngày thứ bảy ở trên xe...anh em gào anh, anh liên gỡ xuống vậy?"
"...Ai bảo lúc đấy em khóc to như vậy chứ!"
Anh bực mình gầm nhẹ: "Nhìn bộ dạng này của em, hôm nay đừng hòng xuống giường, em thử hỏi thêm mấy câu hỏi vớ vẩn nữa xem, là ngày mai em cũng không xuống giường được đâu."
Tôi cảm nhận được bản thân đang cười, thế nhưng giơ tay sờ lên mặt, lại lạnh ướt.
Giang Lãnh nhíu mày, ngôi dậy nhìn tôi, giơ tay sờ vị trí bị đánh đến mức sưng đỏ kia.
"Đau ư?"
"...Không phải, em đang nghĩ đến anh em."
Tôi phủ nhận.
"Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện đâu, ngày mai hoặc ngày kia anh ấy sẽ quay lại...ngủ đi."
Có hai nữ đệ tử mặc áo choàng bông tới dọn dẹp căn phòng, lúc Thẩm Thanh Hà nhìn thấy tấm ga trải giường không rõ hình dáng vứt dưới đất, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Đế Quân đại nhân của cô khen cô vừa tận tâm lại còn thông minh, tôi phải học tập cô nhiều đấy."
Tôi nằm sấp trên giường, để người khác mát xa cho mình.
Thẩm Thanh Hà đảo mắt khinh miệt: "Cô cũng chỉ hầu hạ trong khoảng thời gian này thôi, đợi đến khi cô hết giá trị rôi, Đế Quân đại nhân sẽ không tha thứ cho một người phụ nữ ngu xuẩn lúc nào cũng khiến ngài ấy tức giận."
Tôi cười, xoay chiếc cổ đau nhức, nhoài người qua mái tóc rối bời nhìn cô ta: "Cô nói rất đúng, cô khiêu khích thì không khiến anh tức giận, bị anh ra lệnh cho quỷ sai đánh máu chảy đầy miệng; Còn tôi ở ngay trước mặt anh chống đối chọc giận anh, bị anh phạt không xuống nổi giường, tôi nên học cách thông minh hơn, tránh khiến thận hư."
Thẩm Thanh Hà tức giận đến nỗi lớp trang điểm đẹp đẽ trên mặt trở nên vặn vẹo: "Hừ, tôi sẽ đợi xem cô cuối cùng sẽ có kết cục thảm hại đến mức nào! "
Tôi chớp mắt, ai cũng mong như vậy.