Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 131: Quỷ trận nhãn (2) 




Một xung lực mạnh mẽ bùng nổ bên trong tòa nhà.
Cùng lúc đó đèn phụt tắt, cửa sổ vỡ tung.
Những mảnh kính vỡ bản tung tóe và rơi ra như thác đổi Mấy tên vệ sĩ đang chạy tới vội đưa tay tránh.
Anh tôi thả tôi xuống đất, rồi đứng dậy phủi mảnh vỡ thủy tinh còn vương trên tóc: "Âm khí quá nặng nề!"
Tôi nhìn tòa nhà đã không còn mảnh kính che chắn.
Những luồng khí đen xông ra từ những lỗ cửa sổ đen ngòm.
Trước mắt chúng tôi, cả tòa nhà đã bị bao phủ hoàn toàn trong màn sương đen.
Người vệ sĩ gương mặt lạnh lùng đó chuẩn bị tấn công, anh ta bấm tai nghe liên lạc thì phát hiện tất cả tín hiệu đều đã bị nhiễu.
Xung quanh chúng tôi dường như xuất hiện một kết giới, cách ly tất cả tín hiệu của thế giới bên ngoài.
"Đứng yên! Đừng vào trong nữa!"
Tôi quát người vệ sĩ mặt lạnh lùng: "Tình hình trong đó, anh không thể dùng súng đạn giải quyết đâu!"
Người này là tay chân thân tín của Lâm Thừa Dũng.
Lần trước khi chúng tôi đến nhà họ Lâm bắt ma cũng đã từng gặp nhau.
Nghe tôi nói vậy, anh ấy khựng lại.
Anh ta quay lại hỏi: "Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Tôi sẽ vào trong xem xét.Các người canh giữ bên ngoài.Để ý xem có người nào xuất hiện ở cửa số không...Nếu nhìn thấy cậu chủ nhà tôi, đừng để anh ấy nhảy bừa ra khỏi tòa nhà.Hãy chờ chúng tôi tới cứu anh ta"
Tôi sẽ vừa dặn dò lại, vừa nhận lấy kiếm gỗ từ anh tôi Tôi lẩm bẩm niệm chú hai lần, tiểu quỷ sai vẫn không xuất hiện.
Xem ra phải phá vỡ kết giới này ra mới được.
Kiếm gỗ này nhìn thì không thấy chút gì cổ kính, không có thủ công mà một đại thần khí nên có.
Nó chỉ dài hơn dao găm tầm hai tấc, lại còn chạm trổ hào nhoáng, trông chẳng khác nào hàng chợ.
Thật không thể tưởng tượng được đây lại là bảo bối đặt dưới quan tài của ông cố.
Anh tôi thì đang cầm Càn Khôn pháp kiếm trông uy thế hơn nhiều, vừa to vừa nặng.
Lần trước khi đối phó với việc luyện quỷ của Mộ Vân Giang, kiếm khí rạch ra một vũng máu lớn.
Anh ta cầm kiếm lên thì nhanh chóng trở thành thần.
Tòa nhà này có phong thủy cực tốt.
Lúc nãy vẫn bình thường, thoắt một cái lại biến thành một tòa nhà ma.
Tôi cũng không biết bên phía Giang Lãnh đã để xảy ra chuyện gì.
Tôi lo lắng, nói với người vệ sĩ mặt lạnh bằng giọng khó chịu: "Mấy người các anh, nếu vẫn quý trọng mạng sống, thì nhất định không được vào trong đó.Trong đó không phải là nơi mà máu và đạn thì giải quyết được."
Nói đoạn, tôi dán một bùa chú lên cửa để chặn lại âm khí.
"Lan Lăng, em tốt bụng như vậy làm gì.Đi thôi, mấy người không chịu nghe lời thì cứ để bọn họ đi tìm cái chết đi"
Anh trai tôi sốt ruột thúc giục.
Anh ấy mang theo lá bùa đồng, cầm kiếm trong tay rồi nhảy vào: "Ông nội tôi ơi, thuê cả tòa nhà mở party ma sao?"
Lúc này mà anh ấy còn có tâm trạng pha trò.
Tôi thì vừa bước vào đã thấy rùng cả mình rồi.
Âm khí nồng nặc như vậy, không biết trong tòa nhà này có bao nhiêu con bay bay nữa.
Mấy con bình thường thì còn đỡ, nếu là mấy con hung hãn thì không biết phải làm sao? Não bộ của anh tôi thông minh hơn người thường rất nhiều.
Trước đây anh ta kiến thức hời hợt, làm ăn ẩu tả vì làm một kẻ trục lợi đã đủ mãn nguyện.
Bây giờ thường xuyên phải lấy mạng ra đùa, thì liên giống như được thông não.
Còn thông đến cả trăm lân, anh học được vô số chiêu thức của nhà họ Thẩm rồi bắt đầu tìm máy bay bay để luyện kiếm.
"Ôi, Lan Lăng, em xem bên kia có một con lớn kia!"
Anh ấy cầm một đồng tiền ngũ để ném qua đó Một lỗ thủng liền xuyên trán quỷ ảnh đang trèo lên cầu thang.
Anh tôi nhảy lên dán một đạo bùa định thân lên quỷ ảnh Tôi lấy từ trong túi ra một lá bùa hình tam giác gấp.
Đó là loại mà bà Thẩm dùng để thu phục Mộ Vân Giang.
Đây là một phép thuật của dòng họ Thẩm, đem quỷ thu vào trong giấy bùa, đuổi quỷ sẽ nhanh chóng hơn.
Tôi cầm lá bùa niệm chú, lá bùa tam giác trùm lên đầu quỷ ảnh.
Nó liên biến mất không tăm tích.
"Lần sau em đợi anh xé cái bùa cũ ra rồi hãng lấy cái này ra.Có thể tiết kiệm một lá bùa.Đắt lắm đó"
Anh trai tôi tiếc cái bùa đồng nói.
Tôi liếc anh ấy: "Tiết kiệm để bị chết à? Có cần đếm một hai ba mới dùng không?"
Anh tôi ấp úng cười mấy cái rồi tiếp tục đi lên tầng hai.
Nhẫn Li Long phát ra ánh sáng đỏ.
Ở nơi âm tà dày đặc như thế này, chiếc nhẫn giống như bị kích thích.
Không có tà vật nào có thể chạm vào nó.
"Hai bảo bối này thật tuyệt vời, biết bảo vệ chúng ta"
Anh trai tôi nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Chúng tôi lên đến tầng hai la hét gọi tên Lâm Thừa Dũng.
Không có lời đáp.
Anh trai tôi nói, "Chúng ta lên tầng trên cùng đi, nói không chừng nó ở tầng trên cùng! Bọn chúng không thể chạy xuống nhanh như vậy"
Toàn bộ đèn trong tòa nhà đều đã tắt, chỉ còn nguồn điện dự phòng của thang máy là chạy.
Cửa thang máy đột nhiên kêu ting một tiếng.
Tôi và anh trai bất giác sợ hãi, nhìn nhau rồi lập tức lao ra cầu thang.
Lúc này chỉ có mấy tên ngốc mới đi thang máy.
Hơn nữa, khi thang máy không có người bấm thì làm sao thang máy tự động dừng được? Có lễ có tà vật gì trong đót Anh tôi chạy lên xem xét, thấy bộ dạng ra vẻ mạnh mẽ của anh ấy, tôi chỉ biết ôm bụng nén cười.
Bây giờ bước mạnh một chút tôi cũng sợ tổn thương đến đứa bé trong bụng.
Mỗi khi linh thai che chở cho tôi, cảm giác đồng tâm hiệp lực lại sâu sắc hơn.
Như người xưa vẫn nói, đàn bà dù yếu đuổi đến mấy, nhưng khi làm mẹ sẽ thành mạnh mẽ, bây giờ thì tôi tin rồi.
Điểm yếu của những quỷ anh chung quanh là ánh sáng đỏ của chiếc nhẫn trên tay tôi.
Kẻ dám đến chắc chắn rất lợi hại.
Tôi sợ đấu không lại, vội leo lên tầng bốn, vừa đi thang cuốn vừa thở hổn hển.
"Bốp" một tiếng, một giọt nước lớn nhớp nháp chảy ra trên mu bàn tay khiến tôi run lên HÌnh như đó là một giọt máu.
Nhìn lên, ở một góc quanh của tầng 5, có một người đàn ông gục đầu, mắt trợn ngược, cố rỉ máu.
"A.."
Tôi giật mình quay lại, Đó là ai? Không phải là Lâm Thừa Dũng chứ! Tôi nén lại cơn buồn nôn bật đèn flash trên điện thoại di động nhìn.
Cổ người đàn ông bị ai đó bẻ toạc, thịt vẫn còn dính trên xương gãy.
Máu của người đàn ông dính ở góc tay vịn.
Không phải Lâm Thừa Dũng.
Tôi thầm thở phào.
Tên đó có gia thế hiển hách, có khí chất hoàng tộc lại có sát khí, sẽ không chết sớm như vậy đâu...
Gối đã mềm, nhưng tôi vẫn tiếp tục bò lên.
Tôi dựa vào tường đi vòng quanh cái đầu đó, chỉ sợ răng cái đầu sẽ đột ngột bay lên.
Khi tôi leo đến tâng sáu, chân tôi trở nên yếu ớt, thang máy lại kêu ting một tiếng dừng lại ở tầng này.
Cửa thang máy mở ra.
Cho dù đã mệt muốn chết tôi cũng sẽ không đi tháng máy.
Giống như khi có hỏa hoạn, hoảng sợ mà chạy vào thang máy thì chỉ có mắc kẹt trong đó.
Bây giờ cũng vào đó cũng cầm chắc cái chết.
Bông có tiếng súng từ trên lâu! Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gầm của anh trai tôi: "Mẹ mày...
Tôi nghiến răng xông lên tầng chín, vừa chạy vừa thở hổn hển.
"Anh ơi, anh đang ở đâu..."
Tôi khàn giọng hét lên.
"Lan Lăng đừng đến đây.Lan Lăng chạy mau đi"
Giọng anh trai tôi vọng ra từ cuối hành lang.
Tôi làm sao có thể bỏ anh ấy lại mà chạy một mình chứt Giang Lãnh từng nói với tôi: Đừng tin những gì quỷ nói, và cũng không cần phải có tình cảm với quỷ.
Quỷ thường hiền lành và có chút ngu ngơ.
Nếu một con quỷ có tình cảm phức tạp, lại còn biết lừa người ta.
Thì đó nhất định là một con quỷ vô cùng lợi hại.
Ví dụ như con trước mặt tôi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.