Thần thông quảng đại, pháp lực vô biên.
Tôi cứ mãi cho rằng mơ mộng hão huyền này chỉ tôn tại ở người phàm.
Không có ngôn ngữ nào có thể mô tả được sự hư vô của thần ma tiên quỷ, chỉ có thế dựa vào phán đoán mà phác họa lên vẻ bề ngoài của bọn họ, rồi ca ngợi công pháp của bọn họ.
Dùng pháp thuật cứu người, độ người vô lương, phàm là người sống trong cõi đời này đều phải vào luân hồi.
Thưởng thiện phạt ác, kính thiên pháp tổ, tất cả vô hình vô tướng, huyền diệu khó có thể giải thích.
Không thể nói được thành lời.
Nước hồ như sôi lên, hình như quậy cả bùn lầy, nước chuyển sang màu vàng.
Không riêng gì những âm hồn đầy rẫy trong ngục quỷ, ngay đến cả những cô hồn giả quỷ ở nơi hoang vu xa xôi cũng bị liên lụy, giống như dời đá lấp biển bị hút vào vòng xoáy.
Không biết từ lúc nào bên cạnh tôi có rất nhiều quỷ sai âm lại nằm rạp đầy xung quanh, một vị mặc quần áo quan lớn dẫn bọn chúng cúi đầu quỳ lạy.
Anh tôi khẽ kéo góc áo tôi, khiến tôi hồn hoàn khỏi ảo giác.
Anh khẽ chọt ngón tay bóng lưng đang quỳ lạy: "Ông Thành Hoàng không phải ngồi ở trong cung hay sao, sau lại chạy đến đây dân bọn chúng lạy châu..."
Cổ họng tôi có chút khô khốc, quá căng thẳng nên lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Dù cho người bình thường không nhìn thấy quỷ thần, nhưng nhìn sang hiện tượng thiên văn hồ nước kỳ lạ ở bên kia, cũng hoảng sợ nghi ngờ rằng có phải mình đang nằm mơ.
Bạch Vô Thường không quỳ xuống, vẫn mang dáng vẻ nhẹ nhàng phiêu phiêu như cũ, hắn đứng bên cạnh tôi không nói lời nào, sau đó mới thong thả lên tiếng: "Đế quân dẫn phá giới để nước Hoàng Tuyên chảy ngược, có một số âm hồn ngục quỷ phải trải qua kiếp hôi phi yên diệt..."
(hôi phi yên diệt: biến mất sạch sẽ trong một thời gian ngắn.) Giải thích điều này với tôi làm gì vậy chứ? Tôi khẽ co ro người lại cách xa hắn một tý.
Tôi lúc nào cũng cảm thấy từ lúc bắt đầu hắn đã nhắc tôi cái gì đó, mỗi một câu chữ đều có ý nghĩa sâu xa khác nhau.
Bạch Vô Thường đầy tà khí bay đến bên tôi, khóe môi dính máu khẽ nhếch lên, thấp giọng nói: "Cho nên, tôi đã sớm khuyên can đế quân đại nhân...lòng người, là thứ dễ dàng thay đổi lớn nhất trên thế gian này, đặc biệt là--"
Hắn cúi dáng người cao cao xuống, ghé sát đến trước mặt tôi, hơi thở lạnh lùng phun ra từ khóe miệng dính máu của hẳn, phả vào cánh mũi tôi, hẳn khẽ nói: "Đặc biệt là, lòng dạ của đàn bà...không thể đụng vào!"
Tim tôi đột nhiên nhảy vọt lên, tôi cố gắng áp chế lại hoang mang hỏi: "...Các vị, đang nói tôi sao?"
"Còn có người khác sao? Cô gái nè, ngài đừng quá yếu đuối...ngài càng yếu, nghiệp chướng của đế quân càng nhiều, cho dù ngài ấy vì muốn hai giới âm dương được sống yên ổn, nhưng trong lòng rối loạn thì sẽ có nhiều nghiệp chướng có thể không phá được...tích lũy càng nhiều, lần sau có thế không phải đơn giản như hoa sen trong bể máu như thế này đâu nha...
Tôi rụt đầu lại gật mạnh, lúc trước cảm thấy lúc hẳn cười rất kinh khủng, bây giờ thấy hắn không cười lại cảm thấy càng...kinh khủng hơn.
Hắn nghiêm túc chưa đến ba giây, đã bật cười hi hi: "Nhưng lần này cô gái đây đã lập công đó...ngục quỷ kia bị cô làm bị thương, kết giới nứt toạc, Đế Quân đại nhân bớt bỏ ra nhiều pháp lực, hi hi hi.."
Ngày hôm đó tinh vân trên bầu trời tiêu tan, hồ nước cũng trở nên tĩnh lặng, Giang Lãnh đứng bên bến sông, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Anh ấy bị thương rồi sao? Tôi mặc kệ ánh nhìn của người khác, vội vàng chạy đến bên anh.
Bến đò nhân tạo này chỉ là trang trí, lát vài tấm ván để đi đỡ, vừa nãy hồ nước bị khuấy đảo bây giờ đã yên.
Tôi chỉ thấy Đế Quân đại nhân như tiên giáng trần với dáng đứng đầy phóng khoáng, suýt nữa quên mất mình chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, một chân giẫm lên ván, may mà có Giang Lãnh kịp thời vươn tay ra nắm lấy cánh tay tôi Dọa chết tôi rồi, còn tưởng rằng mình sắp ngã xuống nước trước mặt anh.
"Em chạy cái gì!"
Ánh mắt lạnh lùng đầy tức giận khiến tôi nổi da gà.
Một tay ôm lấy thắt lưng anh, giống như gấu trúc đu lên cây vậy.
"Ôm em lại rồi thì em không chạy nữa"
Tôi rầu rĩ nói.
Anh nhíu mày, dường như muốn hét lên hai câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói gì nữa.
Có lẽ tư thế lúc này của tôi rất khó coi, vì trong mắt người sống tôi bày ra một hình dáng rất kỹ lạ như con rắn, còn ngửa đầu lên nói chuyện.
Nhưng bây giờ âm khí nặng nề như vật, có lẽ sẽ không có người sống nhìn thấy đâu ha? "..
Em có bị thương không?"
Anh nắm lấy cánh tay tôi rồi nâng tôi lên bờ.
"Không có, không có, em được bảo vệ rất tốt"
Tay tôi vô thức đặt lên bụng mình.
Giang Lãnh rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt có chút phức tạp, không thể nghe thấy anh đang khẽ thở dài một hơi: "Có lẽ em cũng không có chuyện gì...
nhưng pháp lực của linh thai lại mạnh hơn, phòng khi có tà khí lệ quý, nhưng cũng không phòng được lòng dạ khó lường của con người, em cần phải cẩn thận hơn"
"Ừm"
Tôi gật đầu, nói như thế so với câu "Nghe lời" càng khiến tôi say đắm hơn.
Anh kéo tay tôi lên, tôi cùng anh cà kê nói chuyện, Từ Bảo Trân kia bị "bạn trên mạng" xúi giục, bảo cô ta đặc biệt dùng gương chiếu về phía đông nam, khiến cho trận pháp bị di dời đến bên chân, vân vân...
"Con quái vật da người lúc trước cũng do Mộ Vân Giang quen biết bạn trên mạng là Vân Kỳ mà ra!"
Chuyện có khả năng cao cũng là do Mộ Vân Giang gây nên.
Bản thân Tư Đồ Nam không liên quan trực tiếp đến chuyện này, nhưng Mộ Vân Giang xuất quỷ nhập thần, hành tung khó dò, cả hai đều là những con quái vật khó mà tìm ra được.
"Đâu em có chút xíu, đừng nghĩ đến mấy chuyện hao tâm tổn trí này nữa...
cùng anh của em về nhà đi, ta còn có việc"
Anh nhẹ nhàng đấu tôi về bên cạnh anh tôi.
Ò...
Đế Quân đại nhân cai quản Minh phủ, ngày nào cũng phải xử lý rất nhiều công việc, tôi không thể lãng phí thời gian của anh, nếu không Bạch Vô Thường lại đến cảnh cáo tôi lần nữa.
Lúc anh tôi kéo tôi đi, tôi còn quay đầu lại liếc nhìn anh, tên này thực sự rất lạnh lùng, nói tôi đi là tôi đi, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đi được mấy bước, dường như tôi xuyên qua hai không gian, sau lưng âm trầm lạnh lẽo, có thần linh u hồn, trước mặt lại là xe cảnh sát, xe cấp cứu, một đống người nhà họ Lâm, nhốn nháo, ồn ào.
Tôi bước đến sau lưng Lâm Thừa Dũng nhìn xem: "Vết thương này cần có người có chuyên môn đến xử lý, tôi đi liên hệ giúp anh, anh ráng nhịn chút xíu"
Lâm Thừa Dũng khẽ cười nói: "Lan Lăng, làm phản rồi, phải là tôi quan tâm cô chứ, cô đừng lúc nào cũng cứu tôi, tổn thương sâu sắc lòng tự tôn của tôi đó"
Mặc dù anh ta nói mang theo ý cười, nhưng tôi lại cảm giác đó không phải là câu nói đùa.
"Được rồi, lần sau anh có bị diễm quỷ bắt cóc, tôi tuyệt đối sẽ không giúp anh"
Tôi xua tay với anh, tôi cùng anh tôi rời khỏi đám người ồn ào kia.
"Lan Lăng"
Lâm Thừa Dũng đột nhiên đứng dậy, chỉnh lại trang phục, mang theo diện mạo phong độ bất phàm, trời sinh đã cao quý của anh, bước đến trước mặt tôi thấp giọng nói: "...Cảm ơn cô đã không bỏ rơi Từ Bảo Trân, nếu như cô ấy thật sự chết ở đó, chuyện sau này khó mà áp chẽ, vất vả rồi "
Mặt tôi đần ra, tôi hoàn toàn không hiểu mấy thứ như chính trị và thương nghiệp, Lâm Thừa Dũng cũng không định để cho tôi hieur, chỉ cười rồi nói một câu: "Lan Lăng, tên của cô rất hay, có một sức hút hấp dẫn, gọi lên sẽ gây nghiện."
Hả? Tên? Thế này cua gắt khen bố tôi đặt tên hay sao? Quay về xe, anh tôi vừa khởi động xe vừa nói: "Căn cứ theo kinh nghiệm bao nhiêu năm qua làm sứ giả vệ sĩ phái đẹp, anh thấy nhất định là tên này có ý với em, hừ...lần sau anh ta đến cổng anh nhất định sẽ đuổi anh ta đi, Giang Lãnh anh đánh không lại thì không nói làm gì, chẳng lẽ cũng không đánh lại người phàm như anh ta sao?"
Tôi buôn cười nói mấy tiếng: "...Anh à, người ta có súng đấy"
"...Anh...F*ckl"