Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 139: Nhà họ Tư Đồ 




Cũng?
Quả nhiên anh rất giỏi về việc thấu hiểu lòng người.
Không nói mấy lời chết chóc, cũng biết câu lấy hy vọng xa với của tôi.
Đổi với anh ấy mà nói, trước mắt không có gì quan trọng hơn việc phong ấn trận pháp thôn Hoàng Đạo, anh ấy vì chuyện này mà đã đợi biết bao nhiêu năm.
Thẩm Thanh Hà đã từng nói, mấy năm trước vị đại hòa thượng đó và nhà họ Thẩm đã bắt đầu trả giá bằng máu vì phong ấn trận pháp này, Minh phủ cũng vì chuyện này mà hao tâm tổn trí, vì Giang Lãnh năm trong tay nhà họ Thẩm, hơn hai mươi năm trước đã phái Thẩm Thanh Hà chuyển kiếp đến nhà họ Thẩm.
Anh trăm phương ngàn kế như thể, không thể nào bỏ đi mà không quan tâm được, còn tôi cũng là một trong công cụ của anh ấy.
Một nụ hôn bất thình lình vỗ về lòng tôi làm cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, anh biết làm thế nào để tôi nghe lời.
Không cam tâm cũng chả có tác dụng gì, ở hai giới âm dương tôi trốn cũng không thoát được sự giam cầm của anh.
Nơi cần cổ truyền đến cảm giác ướt át, lạnh như băng, khiến tâm tư tôi hoảng sợ, nháy mắt mở mắt ra trước.
Người đàn ông trước mặt này...
Anh ấy lúc nào cũng lấy đôi môi lạnh lẽo kia châm lên nghiệp hỏa trên người tôi.
"Đừng...' Tôi chặn lại, trốn tránh.
Đây là đâu chứ? Mặc dù bên ngoài là màn đêm yên tĩnh, vắng vẻ, nhưng cách đó không xa còn có mấy anh em nhà họ Thẩm đang đứng, hơn nữa bất cứ lúc nào anh tôi cũng sẽ quay lại.
Quan trọng nhất là, một khi anh ấy đã hứng lên rồi thì sẽ không quan tâm nhiều đến thế, nói không chừng còn tạo cả kết giới bao lấy chiếc xe này, sau đó làm đến khi thỏa mãn mới giải ra, tôi nên đối diện như thế nào với ánh mắt trêu chọc của mấy người này? Vốn dĩ đám đạo sĩ nhà họ Thẩm đã sớm cười tôi rồi: Cô gái họ Mộ này cũng tu tiên hả, ha ha ha...
nếu tôi lại thân mật không kiêng nể gì, thì bản mặt cũ rích này biết giấu đi đâu! "Đừng? Em quên thân phận của mình rồi sao? Lúc chồng "muốn" thì em nên làm thế nào?"
Anh khẽ cười kéo khăn quàng cổ của tôi xuống.
"Thể, thế cũng không được, ở đây, ở đây chật quá! không rộng rãi!"
Tôi kiên quyết lắc đầu.
Anh vùi đầu xuống trước ngực, phát ra tiếng cười rầu rĩ, lý do của tôi quá buồn cười, căn bản không thể nào chặn được anh ấy, không lâu sau, làn da của bộ phận nào đó tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
"Đừng làm loạn..."Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Anh khẽ nhíu mày: "Bao nhiêu lần rồi? Mộ Lan Lăng, em còn chưa học được...thả lỏng!"
Đùa thôi, cách đó không xa còn có người al Thả lỏng? Em căng thẳng đến mức nước mắt sắp trào ra như vũ bão luôn rồi nè? "...
Mộ Lan Lăng, em biết vì sao ta đưa cho em Nhẫn Huyết Li Long cho em không?"
Đột nhiên anh hỏi câu này khiến bầu không khí hoàn toàn khác đi.
Hả? Nhẫn....tôi nhìn lên tay phải vẫn đang ôm lấy vai anh, chiếc nhẫn này có bao hàm ý nghĩa đặc biệt gì sao? "Vì sao?"
Tôi tròn mắt nhìn anh.
Anh cong cong khóe môi lên, ánh mắt rất rõ rành, nếu như tôi nhìn mà vẫn không hiểu thì thật sự là uổng công chuyện "giường chiếu"
bấy lâu nay.
Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng tiếp cận, bị anh hơi thở của anh làm loạn hết sức.
"Đừng...rốt cuộc....là vì sao vậy...Sao vẫn không đủ hả? “
"Ngụ ý của Li Long rất hay, may mắn...còn có..."
Nụ cười tà mị của anh càng thâm sâu.
Còn có cái gì? Lực chú ý của tôi hoàn toàn bị anh câu dẫn, quên mất bây giờ mình đang trong trạng thái gì.
Cơ thể quên đi cả căng thẳng, cho đến khi cảm giác băng giá đó mở ra từng chút từng chút một, tôi mới nhớ đến phải cố thủ đề phòng, Mộ Lan Lăng! Anh ấy mới nói có hai ba câu đã làm cho mày quên đi sự kiên quyết trong vài phút đồng hồ rồi? Hai tay Giang Lãnh siết chặt lấy tôi, khiến tôi hô hấp rối loạn.
Nụ cười trong ánh mắt của anh nóng rực như dung nham đang dâng trào, cũng với sự lạnh lẽo trên cơ thể của anh hoàn toàn không giống nhau.
Tôi hoảng hốt nhìn vào đôi mắt của anh ấy, cũng chỉ là ánh mắt sững sờ, hằn lên vài tia nóng rực ấn sâu bên trong khiến trái tim tôi loạn nhịp.
Loạn rồi.
Cơ thể không kiểm soát được mà giữ lấy đầu anh, luồn ngón tay vào đầu tóc đen như mực của anh, lời nói của anh đang vang lên trong tận đáy lòng tôi...
"Còn có...tình yêu nam nữ...
Anh khẽ cười, thì thào: "Lan Lăng à, vợ của ta...em dỗ ta như thế, ta không kìm lòng được.."
Không kìm lòng được? Không kìm lòng được là ý gì? Tôi nheo mắt mơ hồ nhìn vào mắt anh ấy.
Khẩu thị tâm phi, miệng nói một đường, làm một nẻo, không kìm lòng được thì dùng lực thế này sao? Hay là, anh có ý khác? Tôi nằm dưới tấm thảm trên đùi anh, cuộn tròn trên băng ghế sau.
Tôi nhàn nhã ngồi sang một bên, những ngón tay mảnh khảnh luôn vào mái tóc rối bù của tôi, giọng nói có chút lường biếng vang lên: "Lan Lăng, em nên xén tóc lên"
Xén tóc? Anh khẽ cười, nhẹ nhàng nhìn tôi, đôi môi mỏng của anh thốt ra những lời khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên.
"...Cô dâu, nên xén tóc rồi"
Cô dâu...không phải chúng tôi đã làm đám cưới rồi sao? Đêm tiệc cưới tối hôm đó...tôi còn nhớ rất rõ ánh mắt kỳ lạ của người trong nhà tôi khi thấy tôi mặc bộ đồ cưới màu trắng dính vài vệt máu.
"Giang Lãnh, anh...Lời còn chưa nói xong, đã bị ngón tay lạnh lẽo của anh chặn miệng lại: "Xùy...không nên hỏi"
Đôi mắt đen láy của anh sâu như vực thẳm, tôi chỉ có thể mê đắm, không cách nào thoát ra được.
"Đế Quần đại nhân, chúng tôi đã dùng thuật viên quang lần theo dấu vết.."
Thẩm Thanh Hà đứng ngoài xe báo cáo.
Anh hạ cửa kính xe xuống lộ ra một khe hở, ánh mắt của Thẩm Thanh Hà nhìn tôi chằm chằm, toát lên sự ghen ty vô cùng rõ ràng.
Tôi không muốn để ý đến, bây giờ chuyện lo lắng là con của tôi, nếu như thật sự phải lấy ra, thì hai đứa trẻ đều không giữ được.
Vừa mới nghĩ đến chuyện này, tôi liền nhìn thấy hai đứa nhỏ xuất hiện ở bên xe chúng tôi, nhìn có vẻ mới bảy tám tuổi, cột hai búi tóc, trông như người lớn.
Hai đứa trẻ này đi cùng Thẩm Thanh Hà.
"Đây là con nhà ai?"
Tôi tò mò hỏi.
"Tiểu đạo đồng của nhà họ Thẩm, dùng để xem thuật viên quang.' Giang Lãnh đáp lại.
Thuật viên quang giống như một loại pháp thuật bí truyền, mỗi phái có mỗi pháp thuật, là một mánh khóe điều tra tin tức.
Dùng gương, mặt nước, vân vân...
thậm chí còn có thể dùng bàn tay, bức tường, hư không cũng có thể, vì đây là bí truyền cho nên số người biết càng ngày càng ít.
Truyền thuyết nói đôi mắt của trẻ con rất trong sạch, có thể nhìn càng rõ càng thâm sâu cảnh tượng, vì thế đều do trẻ con đến làm việc này.
Nhà họ Thẩm thật sự là một gia đình lớn, mỗi pháp thuật đều có dụng cụ chuyên môn (bao gồm cả người), chả trách bọn họ kiêu kỳ như vậy.
Anh tôi nhảy lên xe, thấp giọng nói: "Bên trong có một bà đồng như bị điên vật, cứ nói cái gì mà nghiệp chướng, đến tìm quỷ gì chứ"
"Bà ta cũng nói với em, nhưng hoàn toàn né đi những từ mấu chốt"
Tôi nhíu mày, lắc đầu.
Đột nhiên Giang Lãnh lên tiếng hỏi: "Người nào hy vọng người của thôn Hoàng Đạo chết hết?"
"...Kẻ thù, còn có thể là ai nữa chứ?"
Anh tôi gãi đầu nói.
"Ai có thù với từng người một trong thôn?"
Giang Lãnh cười cười: "...truyền thuyết không nhất định là truyền thuyết"
Truyền thuyết nói nạn đói năm đó, có một đạo sĩ đưa hai đồ đệ đi ngang qua thôn Hoàng Đạo, trời tối mưa to nên ngủ nhờ một đêm, sau đó không thấy xuất hiện nữa...
người trong thôn nhà nào cũng ăn canh có thịt.
Thôn Hoàng Đạo quái lạ ăn thịt người, bắt đầu từ đây.
Thế vị đạo sĩ kia...
"Tôi là đời thứ hai thăm dò ở trong cùng rất lâu, bắt đầu thăm dò từ năm mươi năm trước, từ đầu đến cuối không tìm thấy linh hồn của vị đạo sĩ và hai đồ đệ, bọn họ không quay về Minh phủ."
Giang Lãnh lạnh lùng cười: "Mà là...ở nhân gian đổi một cách sống khác!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.