Tinh lực cả đời của một người là có hữu hạn, có thể trở thành người đứng đầu trong bất kỳ ngành nghề nào cũng đều không dễ dàng.
Nếu đạo sĩ đó dùng tà pháp như vậy để sống tiếp thì hiểu biết của ông ta nhất định là hơn người thường rất nhiều, đủ để đảm nhận cố vấn quốc gia, từ đó có thể ảnh hưởng đến quyết định của cao tầng.
"Cho nên cơ thể Mộ Vân Giang có thể đã bị luyện hồn này tạm thời cư ngụ?"
Anh tôi hỏi thắng kết quả.
"Không chỉ là Mộ Vân Giang mà còn cả Tư Đồ Nam...
Anh ta là người thừa kế của nhà Tư Đồ nên đương nhiên cũng là người bị đoạt xá tốt nhất"
Giang Lãnh liếc nhìn tôi: "Em còn cùng anh ta ở trên xe cả nửa đêm"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa... Em mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy sởn gai ốc rồi...
Em bị bắt cóc cũng là do anh ta bày mưu, thuận tiện lừa Mộ Vân Giang ta ngoài để lột da định hồn"
Tôi xoa cánh tay.
Giang Lãnh hừ lạnh một tiếng: "Đó là do anh ta tự chuốc lấy, ai kêu trong đầu anh ta toàn suy nghĩ bẩn thỉu"
Mộ Vân Giang cũng thật là... chết có chút oan.
Tuy là anh ta háo sắc nhưng cuối cùng cũng chẳng có gan làm.
Nếu có thể thì mong anh ta sớm được vào kiếp luân hồi, chỉ là nửa phần hồn của anh ta đã bị luyện hóa, linh hồn đã bị luyện hóa không thể vào kiếp luân hồi mà chỉ có thể tan thành tro bụi.
Tôi bỗng cảm thấy từng trận gió tà, bên ngoài xe xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.
Ông ta đeo theo một thanh kiếm sáng trảng, lặng lẽ đứng bến ngoài cửa xe của Giang Lãnh.
Mặt mũi ông ta đã bị áo choàng che mất nên không nhìn được rõ, hơn nữa ông ta cũng chỉ lặng yên đứng đó.
Thẩm Thanh Hà dẫn tiểu đồng tử qua, ánh mắt tiểu đồng tử nhìn người đàn ông mặc đồ đen đó sáng rực.
"Nhìn thấy chứ?"
Thẩm Thanh Hà hỏi.
Tiểu đồng tử gật đầu.
"Đi thôi, dẫn con đi gặp người đàn ông con vừa nhìn thấy"
Thấm Thanh Hà vỗ đầu tiểu đồng tử.
Người đàn ông mặc đồ đen đó vừa định xoay người thì Giang Lãnh bỗng mở miệng, nói: "Quyên Văn Hình"
"Có. Người đàn ông áo đen đó lập tức cúi người.
Anh ta tên là Quyền Văn Hình sao? "Mau chóng tỏa hồn xong, cẩn thận ông ta lại dùng sinh hôn xuất khiếu để chạy thoát"
Giang Lãnh phân phó.
"Rõ"
Quyên Văn Hình đáp lại một câu.
Tôi nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hỏi: "Là truy đuổi Mộ Vân Giang?"
"Ừ, không thể trông chờ vào đám truy bình của nhà họ Thấm được, dù sao thì bọn họ cùng đều là người trần"
Giang Lãnh quay sang nói với anh tôi: "Đi thôi, chúng ta đến thôn Hoàng Đạo"
"Bây giờ?"
Anh tôi quay qua nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Sắc mặt tôi tái nhợt, nơi đó hệt như một phần của tôi.
"Đừng sợ"
Anh nhíu mày, cầm lấy tay tôi: "Sớm qua đó xem tình hình thể nào, Mộ Vân Giang xuất hiện chứng tỏ nơi đó cũng không xảy ra thay đối"
Anh tôi định vị một địa danh gần thôn Hoàng Đạo xong, chúng tôi liên bắt đầu xuất phát đến nơi hỗn loạn trong lời đồn.
Lúc xe chạy lên đường cao tốc, Giang Lãnh liên nhắc nhở: "Mộ Lan Lăng, mau nghĩ xem em muốn gì đi, bỏ lỡ cơ hội lần này thì không còn có lần sau đâu"
Tôi muốn cái gì...
Muốn hai đứa trẻ được khỏe mạnh, có được không?"
Tôi trộm nhìn anh một cái.
Sườn mặt của anh lạnh lùng mà tuấn dật, ở trong bóng tối, đường nét lạnh lùng ấy trông lại càng xa không thế với.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Giang Lãnh móc ra chiếc điện thoại tôi đốt cho anh, trên màn hình hiển thị người gọi đến là Thẩm Thanh Hà.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lưu số điện thoại hay Zalo của tôi vào chiếc điện thoại này mà chỉ dùng để chỉ huy thuộc hạ.
Hoặc có lễ là trong mắt anh, sau khi hoàn thành việc phong tà pháp trận thì chiếc điện thoại này cũng chẳng còn tác dụng gì với anh nữa nên anh hoàn toàn không để tâm đến chuyện có số điện thoại của tôi hay không.
"..Ừ"
Từ đầu đến cuối anh chỉ đáp lại một tiếng.
"Anh phải rời đi sao?"
Tôi râu rĩ hỏi một câu.
Không cân hỏi anh có chuyện gì, từ giọng điệu này của anh đã khẳng định được rằng bên phía Thẩm Thanh Hà có chuyện cần anh qua đó.
Giang Lãnh khẽ nhếch khóe môi như có như không rồi đưa tay ra vuốt ve mặt tôi như đang vỗ về mèo con, cún con.
"Đến gần đó thì dừng lại đợi tôi, đừng đi vào bên trong"
Anh nhắc nhở anh tôi một câu.
"Tại sao? Tuy là đường núi nhưng tôi nhớ đường mà."
"...
Tình huống hiện giờ đã không còn giống với lần trước anh đến nữa.
hai người cách đó xa chút, đợi tôi qua"
Giang Lãnh vội vàng dặn dò một câu xong bóng dáng anh cũng dần biến mất.
Tôi đã chẳng còn buồn ngủ nên liền quấn chăn điều hòa ngồi dậy, ngây người nhìn màn đêm vô tận bên ngoài.
Thôn Hoàng Đạo là nơi đã biết mất khỏi bản đồ, là nơi không thể nào dùng vệ tinh định vị đích đến một cách chính xác mà chỉ có thể chạy xe đến một thôn làng gần đó rồi lái xe vào trong núi dựa vào trí nhớ của mình.
Anh tôi nói còn phải chạy xe vào trong núi hai tiếng đồng hồ nữa mới đến thôn Hoàng Đạo, nghĩ thôi cũng đoán được rằng năm, sáu mươi năm trước đây, nơi này hoang vu, hẻo lánh biết nhường nào.
Thật khó mà tin nổi nơi khỉ ho cò gáy, hoang vắng tiêu điều như vậy mà vẫn còn có người ở.
"Lan Lăng, em ngủ chút đi, anh lái xe đến gần đó xong cũng sẽ tìm chỗ đỗ xem ngủ bù"
Anh tôi liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu.
"Anh chú ý lái xe đi...
không cần để ý đến em.."
"Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mục đích của Giang Lãnh đã không phải là muốn giết em thì chắc hẳn sẽ không tốn thương...
Ôi đệchI"
Anh bỗng đánh tay lái, chiếc xe văng mạnh ra ngoài một đoạn, tôi cũng bị hất ngã ra ghế ngồi.
"Đệch! Cái thứ quỷ gì vậy!"
Anh ấy giẫm phanh xe, chiếc xe suýt chút nữa đã lật ngửa khó khăn lắm mới dừng lại được bên đường! Anh tôi đã lắp thêm một dàn đèn trên nóc xe để thuận tiện cho việc lái xe đến nơi hoang vu hẻo lánh trong đêm.
Lúc này, anh ấy đã tháo cái đèn lên trên nóc xe xuống rồi quay đầu xe chiếu về nơi xa.
Có vật gì đó vô cùng to lớn nằm úp sấp trên đường.
Khoảng cách này nhìn không được rõ lắm nên anh tôi liền mở cốp đựng đồ cạnh ghế lái rồi lấy dùi cui điện, dao găm, gây ba khúc, dao găm xoắn,...
"...
Anh, anh không sợ gặp phải cảnh sát?"
Tôi cạn lời khi nhìn thấy những vật cấm này.
"Sợ chứ! Nhưng anh càng sợ chết hơn!"
Anh tôi câm gậy ba khúc lên, vung ra rồi đưa cho tôi: "Câm lấy, anh xuống xe xem sao"
"Em đi cùng anh, hai người còn dễ lo cho nhau"
Tôi không chút do dự đẩy cửa xe ra.
Âm khí ở nơi này rất thịnh, tôi cầm đèn pin ánh sáng mạnh chiếu vào vật thể phía trước.
Hóa ra là một con mãng sà lớn, không biết là nó đã nuốt chửng con mồi lớn nào mà cả mình rắn của nó đều căng lên, không tài nào trườn đi trườn lại để trợ giúp tiêu hóa vì thế mà đã chết vì trướng.
"Sao em lại cảm thấy...
Hình dạng này giống...
Người chứ?"
Tôi do dự nhìn về phía anh tôi.
"Mở bụng nó ra xem thử không phải là biết rồi sao"
Anh tôi rút dao găm ra.
Anh ấy học y nên rất chuyên nghiệp trong việc giải phẫu, cho dù đây có là động vật.
Tôi không dám đến gần, nhưng lại sợ anh tôi bị thương nên chỉ đành đứng sau lưng giơ đen pin cho anh ấy.
Anh tôi đeo găng tay vào rồi sờ thử: "Mẹ nó chứ, trong bụng con mãng xà này chắc chắn là người! Anh sờ thấy vai rồi"
Anh ấy vừa bắt tay làm thì tôi liên ngửi thấy mùi tanh hôi.
Anh ấy vừa rạch một mảng lớn da thịt ngay chỗ thịt mềm trên bụng con mãng xà, tôi đã nhìn thấy thi thể của một người thanh niên.
Phần mặt của thi thể đã rữa nát lắm rồi, nhưng làn da trên người lại chẳng bị dịch tiêu hóa ăn mòn.
Anh tôi lấy gậy gạt thi thể ra ngoài liền bắt đầu xuất hiện hiện tượng trương phồng.
Sau khi người chết sẽ không còn khả năng miễn dịch, vi khuẩn gây ra thối rữa trong cơ thể sẽ sinh sôi hàng loạt, các khí hơi phân hủy sẽ ngập tràn trong cơ thể khiến thi thể căng phồng lên như được bơm hơi, cho nên mới gọi là trương phồng.
Thi thể như vậy sẽ có khuôn mặt sưng phù, nhãn cầu lồi ra, môi lật ra ngoài, lưỡi cũng sẽ lộ ra bên ngoài, có khi trực tràng, tử cung cũng sẽ lòi ra, vô cùng buồn nôn.
Hơn nữa, trước khi chết người này còn bị dịch tiêu hóa của rắn ăn mòn nên làn da đã phân hủy đến mức không thể chịu nổi.
Tôi ôm chặt miệng tránh đi hai bước: "Ọe...