Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 144: Lòng người hiểm ác 




Cục đá rơi xuống, anh tôi ngã xuống đất ngay trước mắt tôi.
Trong phút chốc, tôi cảm nhận được có vài thứ nóng rực bắn vào mắt tôi, đau đến nỗi không mở nổi mắt.
Là máu sao? Là máu của anh tôi sao? "Anh! Anh!"
Anh tôi lăn xuống bờ ruộng, tôi luống cuống tay chân nhào tới.
Anh ấy không có phản ứng, tôi ôm lấy anh ấy, nhưng vẫn không có phản ứng gì! "Cô gái, cô vẫn là nên ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi, chúng tôi cũng không muốn làm cô bị thương!"
Cái tên gầy guộc kia âm hiểm nói.
Tên lùn ở bên cạnh đi tới phía tôi: "Đứa bé này của cô không được rồi, thứ trong bụng có là gì chứ? Chúng tôi rất am hiểu luyện xác trẻ em, xác trẻ em có năng lực mạnh như vậy được luyện ra thì chắc chắn sẽ là Thi Vương! Cô ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi đi! Sinh đứa bé ra rồi giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tạm tha cho cô một mạng!"
Vẻ mặt hai người đuổi xác này nham hiểm vô cùng, ánh mắt thì đầy vẻ tham lam.
Phản ứng đầu tiên của tôi là gọi Giang Lãnh, nhưng tôi...
không muốn gây thêm nghiệp chướng cho anh nữa.
"Một cô gái nhỏ bé yếu ớt như cô tốt nhất đừng có phản kháng nữa, ngoan ngoãn đi, chúng tôi sẽ không vặn gãy tay chân cô!"
Tên lùn bước về phía tôi.
Tôi đặt anh trai ở trên mặt đất, duỗi tay lấy chiếc la bàn nhỏ trong chiếc túi xách cầm tay.
Hai người bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, tôi đứng dậy lui về phía sau, tên lùn lập tức chặn đường lui của tôi, cười lạnh nói: "Cô gái, tốt nhất đừng có phản kháng trước những tình huống thế này, cô xinh đẹp như vậy, phản kháng sẽ chỉ càng khiến đàn ông thêm kích động thôi"
Tên lùn sửng sốt, sau đó lại cười xấu xa nói: "Vẫn là đàn anh hiểu được lòng tôi, vừa rồi khi nhìn thấy cô gái này, tôi đã muốn lột sạch quần áo cô ta ta ra rôi, như vậy thì trên đường trở về chúng ta cũng không đến nỗi nhàm chán"
Tên gầy miễn cưỡng cười ha ha một tiếng rồi duỗi tay ra túm chặt lấy tay tôi, trong nháy mắt anh ta kéo tôi qua, tôi dùng sức kẹp chặt la bàn và giơ tay lên.
Một âm thanh sắc bén xoẹt qua cổ anh ta, máu bản ra tung tóe.
Anh ta kêu lên kinh hãi, buông tôi ra rồi vội vàng lùi về phía sau, lập tức giơ tay ôm lấy cổ mình quát: "Cẩn thận, trên tay cô ta có thứ gì đó kìa!"
Quá nông, vẫn còn quá nông...
Tôi có lòng muốn đánh người, nhưng sức lực thật sự không đủ.
Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi niệm câu cáo mệnh không thể quen thuộc hơn kia.
Phong Đô cáo mệnh.
Lễ chí tâm quy mệnh...
Đại từ đại bi, đại thánh đại từ, Huyền Khanh đại đế, Cửu U bạt tội thiên tôn.
Tiểu quỷ đáng yêu kéo theo xiềng xích, dẫn theo cộng sự của nó xuất hiện bên cạnh tôi, trang phục của chúng dường như có chút thay đổi.
"Ha ha ha...chủ nhân, chúng tôi được thăng chức rồi, đa tạ chủ nhân quan tâm chúng tôi, giành được mấy thứ lợi hại!"
Tiểu quỷ đáng yêu tươi cười nó với tôi.
Tôi cười khổ nói: "Vậy thì vẫn thật có lỗi bọn bây, có lẽ tôi sẽ khiến bọn mi bị giáng chức.."
"Hả?"
Tiếu quỷ khẽ nghiêng đầu nhìn về phía tôi.
Tôi giơ tay chỉ hai người trước mặt: "Khóa hồn mang đi."
Nụ cười trên mặt tiểu quỷ dần tắt đi, nó cẩn thận nhắc nhở: "Chủ nhân, đây là...
người sống đó...
cưỡng ép câu hồn sẽ xúc phạm tới luật m.."
Tôi liếc mắt nhìn anh mình một cái, vừa rồi bị hai giọt máu bản vào mắt như muốn thiêu đối tôi.
Trên đời này có duy nhất một người là anh ấy có cùng dòng máu với tôi.
Không có một người nào có thể thân thiết với tôi như thế.
Anh tôi bị thương hay đứa bé trong bụng tôi bị thương cũng đều như nhau, không thể nào tha thứ được.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, giọng nói có chút run rẩy, không chút quan tâm.
"Mang đi."
"Tất cả tội nghiệp tôi sẽ chịu"
"Ưm.."
Anh tôi nhíu mày mở mắt ra.
Tôi đã dùng túi cấp cứu ở trên xe xử lý vết thương cho anh ấy, lúc này đang ôm anh ấy ngồi ở ghế sau xe.
"Anh ơi, anh đừng lộn xộn, đầu còn đang có vết thương kìa, hơn nữa vừa rồi anh còn bị ngất, có lẽ não sẽ bị chấn động"
Tôi ôm lấy đầu anh ấy, bảo anh ấy ngoan ngoãn nằm trên đùi tôi.
Ánh mắt anh tôi mơ màng, đột nhiên hỏi tôi: "Lan Lăng, chúng ta đang ở đâu thể?"
"Hả? Trên xe"
"Trên xe…”
Mẹ nó chứ, ai lái xe thế? Sao xe lại chạy được! Hai tên khốn kia muốn bắt có chúng tai"
Anh ấy nghiêng người ngồi dậy.
Tiểu quỷ đáng yêu và tiểu quỷ ngốc nghếch ngồi ở phía trước xoay người lại, cười ngây ngô nói: "Anh hai, anh có khỏe không?"
Vẻ mặt anh tôi ngây ra khoảng ba mươi giây, sau đó trong xe vang lên một tiếng rống giận dữ.
"Anh hai con mẹ chúng mày! Ai là anh hai của chúng mày! Mau dừng xe cho tao!"
"Lan Lăng có có vấn đề rồi sao! Sao em có thể đế tiểu quy lái xe! Những thứ mà quỷ nhìn thấy không giống với chúng ta! Quỷ lái xe sẽ thành xe tang mất! Mẹ nó đã đi đến nơi quỷ quái nào rồi đây!"
Xe dừng lại bên một dòng sông khô khốc.
Anh tôi ngồm xổm trên mặt đất, ủ rũ chán nản, cứ lẩm bẩm nói mãi: "Mẹ nó chứ, suýt nữa thì chết, ông trời phù hộ anh kịp thời tỉnh lại..."
Tiểu quỷ đáng yêu nhịn không được mà hưng phấn xoa xoa tay: "Chủ nhân, tôi, đây là lần đầu tiên tôi lái xe dưới ánh mặt trời, xe này cảm giác thật tốt, tốt hơn nhiều So với xe tang!"
Tôi cạn lời nhìn nó, vừa rồi tên nhóc này xung phong nhận việc lái xe, tôi cũng mù quáng tin tưởng nó.
Nhưng đừng có chạy tới cái dòng sông khô khốc này có được không! Quả nhiên đường đi của quỷ và người không giống nhau.
"Đi thôi Lan Lăng, gặp họa lớn không chết có thể hạnh phúc tới cuối đời, vẫn nên để anh lái xe thì hơn...mẹ nó chứ, không phải sàn xe bị đâm hỏng rồi chứ.."
Anh tôi cạn lời thở dài một hơi.
Tiểu quỷ làm ra vẻ đáng thương ngồi ở ghế sau: "Âm khí ở nơi này quá nặng, hai chúng ta vẫn là nên đi cùng chủ nhân đi, tránh để có thứ gì không vừa mắt lại bay tới"
"Nói như bọn mi lợi hại lắm vậy, gặp lệ quỷ còn sợ lại còn đòi báo vệ ta nữa?"
Tôi hừ lạnh một tiếng.
"He he, chủ nhân dẫn chúng tôi đi tìm thêm nhiều lệ quỷ nữa, chúng tôi sẽ có thêm càng nhiều bổng lộc"
Tiểu Quỷ xoa xoa tay nói.
"Muốn thể hiện một chút trước mặt Giang Lãnh không?"
Anh tôi lạnh lùng hừ một tiếng.
Anh vẫn luôn không mở miệng hỏi tôi hai người đuổi xác kia ra sao rồi, trước tình hình này, tôi gọi quỷ sai tới, cách duy nhất để phản kích chỉ có thể cưỡng ép cầu hồn.
Hai người người hiện giờ đang nằm ở trên đồng ruộng mọc đầy cỏ dại, và thế là lại có nhiều thêm hai thi thể nữa.
Anh tôi hẳn là cũng đoán được, nhưng anh ấy không nói gì cả.
Đường mà tiểu quỷ đi tuy rằng phương hướng không sai nhưng đã đưa chúng tôi tới thâm sơn cùng cốc, lệch khỏi quỹ đạo đường chính.
Giang Lãnh bảo bọn tôi chờ anh rồi cùng đến thôn Hoàng Đạo, anh tôi cũng không định đi một mình, vì thế đi xe tới ven đường bên núi rồi dừng lại.
"Bọn mi về trước đi, chúng ta ở đây chờ ông chủ của bọn đi"
Anh tôi lập tức tống quỷ hai tiểu quỷ sai đi.
"Vì sao lại đuổi bọn chúng đi? Tôi kỳ quái hỏi, có hai tiểu quỷ sai ở bên cạnh nói chuyện cũng đỡ buồn.
"Âm khí quá nặng, có bọn chúng ở bên lại càng nặng hơn, anh đi xuống dưới cúng thổ địa...
thổ địa ở đây cũng không dễ dàng gì"
Anh tôi cầm một đống tiền giấy từ trên xe xuống.
Tôi đi theo anh bước vài bước về phía đường núi, trên vách núi đá có một lỗ nhỏ, bên trong có gạch xây một bức tường thấp, vây quanh đó là một bức tượng thổ địa rách nát, xung quanh có tàn dư của hương sáp, xem ra khách đi qua đường cũng thường bái ông ấy.
Anh tôi vừa mới đốt tiền giấy thì đột nhiên một trận gió nối lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.