Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 153: Vọng Sanh Bất Diệt (3)




Giọng điệu thẹn quá hóa giận này là của Giang Lãnh.
Trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia có sự tức giận, trong đôi ngươi thâm sâu ẩn ẩn những đốm lửa đang chập chờn.
"Xin lỗi"
Tôi che mặt, không muốn để anh thấy tôi khóc.
Giang Lãnh hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận lạnh buốt toàn thân, anh xách tôi đi về hướng bờ sông.
Một mảnh đỏ thấm trên bờ sông, phóng mắt nhìn ra xa là một biển hoa đỏ thâm.
Mạn Châu Sa Hoa nhẹ nhàng, lay động, từng cây mọc bên bờ Hoàng Tuyền, vô biên vô hạn, nở dọc theo con sông.
Anh ném tôi vào trong bụi hoa, xé rách quần áo bị máu dính bẩn, dùng áo ngoài của anh bọc tôi lại.
"Chuyện Thanh Hà đưa em ra ngoài, ta đã biết rồi"
Anh ngồi xốm trước mắt tôi, nhìn tôi thật thâm trầm: "Em nhát gan như thế, tại sao lại đi về phía mặt trận?"
"Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng sao?"
Lúc đó tôi cảm thấy mình rất vô dụng, một chút giác ngộ hy sinh cũng không có, cho dù Thanh Nguyên Lang có thần hồn câu miệt cũng muốn áp chế mắt trận một lát, những người khác cũng vì hy sinh như thế, tôi có gì không nỡ chứ.
Uống phí lòng thương hại của anh, tôi chỉ tạo thêm nghiệp chướng cho anh thôi.
"Em không nghe lời."
Bàn tay to của Giang Lãnh niết mặt tôi, lạnh lùng nói: "Sụp đổ ta cũng có thể áp chế tạm thời, em quên lúc ở trong Bách Quỷ cục rồi? Có thể khiến cho cả trăm quỷ hồn hồn bay phách tán, cả ngàn cũng không phải vấn đề quá lớn, tốn nhiều tu vi chút mà thôi"
Tôi nâng tay, học theo dáng vẻ của anh nắm lấy cằm anh.
"Đừng vì em mà tạo thêm nghiệp chướng nữa, như thế cả hai chúng ta đều không...Anh xem, em không muốn đi đường ác quỷ nữa, đây chính là nhắc nhở đối với tôi"
Anh nghiêng đầu tránh tay tôi, nhíu mày nói: "Gan em không nhỏ nha"
"Anh bảo em đòi lại từ anh, em học theo mà làm thôi "
Tôi rầu rĩ trả lời.
Giang Lãnh khẽ thở dài, lắc đầu: "Ta không ngờ nhanh như vậy đã khởi động huyết chú Vọng Sanh Bất Diệt.
Em xem em một thân thương tích, em ngốc à?"
Anh bắt lấy cánh tay tôi, nhìn vết đao bên trên sâu có thể thấy xương, da thịt lẫn lộn, màu da chảy hết máu bắt đầu trở nên xám trảng.
Toàn thân tôi đều là vết thương như thể, có sâu có nông, nhưng mà bây giờ đã cảm thấy không đau nữa.
Giang Lãnh cầm tay tôi đặt lên bên má anh, đầu lưỡi lạnh lẽo đột nhiên xẹt qua một vết thương thật nhỏ.
Toàn thân tôi phát run, ngẩn ngơ nhìn anh, đây là đang làm gì thế? Anh ngước mắt lên, màu vàng đậm đang cháy trong đôi ngươi kia như đang có ý cảnh cáo.
"Em thử trốn một lát xem"
Anh lạnh lùng nói.
"Anh, sao anh lại như vậy?"
Tôi không nhịn được liên hỏi.
Anh cúi người tiến đến bên tai tôi, đầu lưỡi mềm ướt từ cổ lướt qua má, cuối cùng ngừng bên tai tôi nhẹ nhàng căn một cái: "Em quên lần đó tay em bị bỏng rồi sao? Ngày thứ hai không phải đã khỏi rồi sao"
Trời đất, đây là chuyện đã rất lâu rồi, còn là trong đêm ngày thứ hai sau khi anh xuất hiện, lúc tôi giúp bố nấu nước, lòng không yên nên bị bỏng tay.
Thì ra lúc đó anh hỏi tôi "Tay bị sao thế?", là đang giúp tôi trị thương à? Lúc đó tôi chỉ có cảm giác sợ hãi và nhục nhã, hoàn toàn không phát hiện ra cảm xúc giấu kín của anh.
Nhưng dùng cách này để trị thương, có quá...sắc rồi không? Bây giờ toàn thân tôi đều là vết thương! "Lãng.
AI"
Tôi che miệng, nén âm thanh kỳ lạ, "Pháp trận...sao rồi? Anh em đâu?"
"Hai cái linh thai trời sinh pháp lực mạnh mẽ, em nói xem thế nào? Dẫn đến động đất, toàn bộ nhà trong làng đều bị sụp xuống, hướng núi cũng đổi rồi, cả địa hình đều thay đổi hết, nếu không tà khí nơi đó bao lâu mới tản hết...về phần anh em.."
Anh cười nhẹ một cái.
Anh tôi làm sao? Tôi cố nhịn che miệng lại, vội chuyển động thân để nhìn anh.
Anh nhìn bụng tôi chằm chằm gần trong gang tấc, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Mộ Lan Lăng, ta thật sự coi thường sự cố chấp của em rồi, hai tay em sắp tróc thịt thấy xương rồi, nhưng mà phần bụng một vết thương cũng không có, em vẫn luôn dùng tay che lại à?"
Che thì có tác dụng gì? Ban đầu trong bụng tôi luôn có cảm giác nóng nóng, bây giờ khí nóng đã tản hết, hai bảo bảo cũng.
"Không được khóc!"
Giọng anh kèm theo chút tức giận, chống người dậy dùng một cánh tay to lớn để nâng tay tôi gác lên vai anh.
"Khóc cũng không được! Làm gì có người bố nào lạnh lùng như anh!"
Tôi nhịn không được có hơi tức giận, tên này có lúc thật sự quá xấu xa rồi, lúc vừa bắt đầu, mỗi tối đều tra tấn đến nỗi tôi đi đường cũng thấy đau, còn không cho tôi uống thuốc.
Bây giờ bảo bảo mất rồi, anh không đau lòng thì thôi đi! Còn không để cho tôi khóc một lát? "Đã nói rồi không được khóc!"
Anh hung tợn nắm lấy cằm tôi, môi đè lên lấp kín.
Tôi dùng sức nghiêng đầu tránh né, bị anh cản xuống để lại một dấu răng, khóe môi cũng bị anh cắn Đầu lưỡi anh liếm qua vết thương, lời nói như vang lên trong miệng tôi: "Ta không rảnh để dỗ em, bởi vì phải nắm bắt thời gian thu hồn phách vào Thất Tâm Liên Hoa, sau đó ta đi cùng Linh Trang tìm Thanh Hoa đại đế, tách hôn phách hai đứa nhỏ ra "
Tôi bị anh ép nuốt xuống rất nhiều nước miếng, nghe đến lời này lập tức kích động sặc ra nước mắt.
"Khụ khụ, bây giờ đi được không?"
"Không được"
"Tại sao? Em..."
"Ngậm miệng, em thử động một chút xem"
Anh thật sự dùng phương pháp này để trị thương toàn thân cho tôi, may mà chỗ nào đó khụ....không có vết thương, nếu không tôi sẽ ngất đi mất.
Lúc anh lật tôi lại, cảm giác lạnh lẽo kia từ sau thắt lưng theo xương sống một đường lên trên, quả là muốn lấy mạng tôi rồi, tôi thật sự nhịn không nổi kêu ra tiếng.
Giang Lãnh cười tiến gần đến bên má đặt xuống một nụ hôn: "Nếu không phải thấy em một thân thương tích, ta sẽ khiến em kêu suốt hai canh giờ"
Tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, cắn chặt răng không dám phát ra tiếng.
Giọng anh có chút khàn khàn: "Em cũng chỉ có vào thời điểm này mới nghe lời"
"Anh muốn em nghe lời, ít nhiều cũng phải giải thích một chút được không? Em cũng đâu phải thuộc hạ của anh, phục tùng vô điều kiện với anh...A, đúng rồi, Thẩm Thanh Hà giờ sao rồi?"
Đột nhiên tôi nhớ đến cô ta.
Giang Lãnh hơi nhíu mày, nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Em muốn cô ta thế nào? "
"Anh xử lý cô ấy thể nào?"
"Cô ta chống lại mệnh lệnh của ta, mạo phạm chủ mẫu.."
"Anh xử phạt cô ấy cái đầu là được, cái sau để em, nếu không sau này cô ta vẫn sẽ đến tìm em gây rắc rối!"
Anh không nói gì, lạnh lùng "ừ"
một tiếng, tiếp tục liếm vết thương phía sau của tôi.
Lát sau, đột nhiên anh cười nhẹ một tiếng, nói bên tai tôi: "Sao không hỏi chuyện của Thanh Nguyên Lang?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.