Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 156: Thanh Nguyên Lang (3)




Xung quanh âm khí rất nặng, quỷ khí dày đặc, cho dù trên núi có rất nhiều thắng cảnh cũng không chịu nổi loại hơi thở xơ xác đang nhuộm dần này, đi trên bậc đá cũng sẽ bất giác mà trang nghiêm như vậy.
Bạch Vô Thường này là loại khác luôn mỉm cười, nụ cười của hắn hàm nghĩa rất phong phú: hoặc trào phúng châm biếm, hoặc có thâm ý khác, hoặc vui vẻ xảo trá, tóm lại, nó khiến tôi rất lo lắng.
"Nữ chủ nhân đừng sợ, Âm Phủ đã hơn hai ngàn năm không có sợi tơ hồng bao phủ, cho nên rất nhiều quỷ sai hưng phấn thôi mà, đều tới xem ngài, đừng căng thẳng, bọn họ nhìn đáng sợ thôi, chứ thực ra không có gì"
Hắn cười an ủi tôi.
Không có gì? Tướng quân đầu trâu ở cổng ác quỷ chặt phần còn lại của tay chân bay tứ tung, cho dù không có máu tươi bản tung tóe, tôi cũng sẽ kinh hãi được chứ.
Hơn nữa, anh ở bên cạnh càng làm tôi khẩn trương.
Tôi trước đây chưa bao giờ nghĩ tới tôi đã đi đến Hồng Sa của Âm Cảnh Thiên Cung, lại là Bạch Vô Thường bay bên cạnh dẫn tôi đi.
Nhưng có hẳn ở đây cũng có lợi, những tên quỷ sai đến xem nhìn chằm chằm tôi bị tà khí tam bạch nhãn của hẳn quét đi, một đám đều chạy nhanh cúi đâu không dám lại xem.
"Bạch Vô Thường...anh Thất..."
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Anh ở Âm Phủ rất uy nghiêm sao?"
"Hả?"
Bạch Vô Thường dùng ống tay áo màu trắng rộng để che đi môi đỏ như máu cười lạnh: "Quỷ cũng sợ người ác, những vật nhỏ đó làm không tốt, đương nhiên sợ tôi là người ác.
Hơn nữa có không ít quỷ sai là do tôi câu hồn, ngài nói xem bọn họ có sợ tôi không? Ha ha ha"
Thì ra thế, có thế hiếu được.
Tôi cảm thấy con đường này gần như không thể đi được, đành phải đi mà khóc! Bạch Vô Thường liếc mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cũng có đường tắt, vì sao mà Đế Quân đại nhân không nói cho ngài? Một hai muốn ngài leo lên từng bước?"
Không phải chứ? Giang Lãnh cố tình giày vò tôi? Đang lúc tuyệt vọng, Bạch Vô Thường đột nhiên cười nói: "Đế Quân đại nhân không ở Âm Cảnh Thiên Cung chờ ngài, tự mình tới đón ngài.
Tôi chỉ đưa ngài đến đây thôi..."
Vừa dứt lời, vạt áo của Giang Lãnh nhẹ nhàng dừng ở trước mặt tôi, anh ta nhíu mày nói: "Em thế nào mà leo có cái núi thôi mà cũng khóc?"
Tôi nào có khóc! Cái này gọi là tuyệt vọng! Quần áo của Giang Lãnh khiến tôi đỏ mặt, cùng màu với tôi, đỏ thâm như lửa.
"Tôi chưa bao giờ leo lên một ngọn núi cao như vậy."
Tôi cúi đầu che đi sự nóng bỏng trên mặt.
"Với tốc độ của em, ba ngày nữa cũng không lên được"
Anh hừ lạnh một tiếng.
Tên này...Không thế an ủi một chút sao? Giang Lãnh vươn tay bế tôi lên: "Đi thôi, ta đưa em lên"
Cô phong trong mây, sơn môn rộng lớn.
Trấn thủ ở cửa núi lại có thể là hai con quỷ không đầu, mặt quỷ dài ở trên bụng, tôi che mặt căn bản là không dám nhìn.
"Nhìn quen rồi sẽ không sợ nữa"
Giang Lãnh an ủi tôi.
"Tôi không muốn quen.."
Làm sao có thể quen với cái thứ này? Chẳng lẽ muốn để tôi ở lại Âm Cảnh Thiên Cung sao? Giang Lãnh không dừng lại, trực tiếp đưa tôi đến một đình để nghỉ chân lớn ở vách núi, đặt tôi xuống: "Được rồi, em có thể mở mắt ra"
Tôi mở to mắt, từ núi Côn Anh nhìn xuống chỉ chít quỷ ảnh đang nằm rạp xuống đất, cảnh tượng như vậy cùng với độ cao của đình khiến tôi hoa mắt chóng mặt, Giang Lãnh ôm lấy eo tôi, lạnh lùng nói: "Mộ Lan Lăng, em phải có thần thái của chủ mẫu.
Nhiệm kỳ của ta còn mấy trăm năm, em đừng làm ta mất mặt.
"
"Mấy, mấy trăm năm?!"
Anh ta gật đầu: "Phong Đô đại đế, Đế Quân Xích Thiên, chỉ huy của Âm Phủ, cứ ba nghìn năm lại thay thế...ta hơi chán một chút, nhưng...
"Nhưng cái gì?"
Anh cười liếc tôi một cái: "Có em có lẽ tốt hơn"
Nụ cười này nhạt đến không thể nhạt hơn được nữa, nhưng tôi cảm thấy nó tan băng tuyết, tươi đẹp rực rỡ như mặt trời tháng ba.
Có thể nghe anh nói những lời như vậy đúng là không dễ dàng gì, tôi không nhịn được cắn môi thầm cười.
Một người hầu gái quỳ xuống phía sau và nói: "Đế Quần đại nhân, Ngoan Tiêu đại đế cùng Đông Sanh đại đế đưa quà chúc mừng tới.
Cái gọi là quà tặng là hai chén trà, hương sương còn vương vấn, trong xanh, bên trong nổi lên một quả táo màu đỏ sâm.
Giang Lãnh nhàn nhạt nói: "Hai vị tôn thân thật có tâm.
Ta không thường xuyên uống rượu, em hiện tại cũng không uống được, liền dùng trà thay thế"
Người ta uống rượu giao bôi, tôi cùng anh uống trà giao bôi.
Bên tai nghe như có tiếng nhạc tiên vọng vào, nhưng tôi...đang bị anh dùng miệng để đút trà.
Nước trà nuốt vào một nửa, phần còn lại trào ra khóe môi giữa sự quấn quít của môi lưỡi, lướt qua cảm, chảy vào cổ, chảy vào tà áo.
Đâu lưỡi mát lạnh men theo vệt nước đi xuống, mang theo dòng điện nhỏ, so với lúc ban đầu anh đã kiên nhẫn hơn rất nhiều, mặc dù...tôi vẫn không theo kịp tiết tấu của anh.
Ngoài cửa sổ, vùng hoa mạn châu sa xinh đẹp đỏ như máu, được bao phủ bởi một tầng ánh trăng lạnh lẽo, bóng người nở rộ.
Tôi ghé lên trên cửa sổ, rất muốn vươn tay lấy đóa hoa này.
Nhưng là phía sau Giang Lãnh không muốn tôi lộn xộn, quần áo phức tạp quấn vào nhau, cổ áo tôi đã mở ra sau lưng, chiếc áo choàng cản đường đã bị anh ấy ném sang một bên.
Anh cúi xuống để lại ấn ký trên vai tôi, trầm giọng nói: "Em còn sức mà ngắm hoa sao? "Hừm.."
Tôi giơ tay định với lấy bông hoa này, nhưng va chạm ở phía sau làm toàn thân run rẩy, chiếc giường La Hán dưới thân tôi phát ra âm thanh, vào ban đêm lạnh lẽo thế này nghe đặc biệt chói tai.
Anh nhìn thấy tôi cố chấp muốn chạm vào bông hoa kia liên xoay người ôm lấy tôi, ngón tay thon dài bẻ gãy cuống hoa, cầm lấy hoa đi vào.
"Em thích không?"
"Có Khi bức màn che buông xuống, tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm một hơi: "Lãnh...
"ừ "
"Không được nạp thiếp, tôi không thích"
Anh sững sờ, cười nhạo một tiếng nói: "Đây là thổi gió bên gối sao, Mộ Lan Lăng? Em rốt cuộc để ý đến chuyện này bao nhiêu vậy?"
"Xem như là, tôi còn quan tâm một chút"
Tôi bị ánh mắt đùa giỡn của anh nhìn chằm chằm làm cho mặt đỏ tai hồng, lẩm bẩm nói: "Nếu không yêu anh thì cũng chẳng thèm để ý..."
"Nói lại lần nữa"
Anh cố định thân hình rắn chắc thon dài, như một vị vua từ trên cao nhìn xuống.
"Nếu không yêu anh...
"Nói lại."
Giọng nói mát lạnh hoàn toàn khác với động tác thô bạo của anh, như băng như lửa, lạnh đến mức làm người ta run rẩy, rồi lại nóng đến mức sắp đem tôi đốt thành trot "Nếu...
A!"
Đau quá, trong mắt anh hiện lên ngọn lửa rõ ràng là cảnh cáo.
"Nói lại lần nữa"
"Em, yêu anh"
Tôi cắn môi, thừa nhận sự hèn mọn của mình.
Ánh mắt anh không còn lạnh lùng, thế giới bên trong bức màn khẽ lay động theo bóng nến đỏ.
Dục vọng và linh hồn.
"Đây là cái gì?"
Anh nhìn thấy những thứ nằm rải rác xung quanh túi gấm nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.