Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 162: Xuất gia làm nhà sư




Nhà sư Hối Thích Ngọc còn rất trẻ.
Anh ta chỉ hơn anh trai tôi hai, ba tuổi nhưng lại có dáng vẻ như hai mươi lăm tuổi.
Anh ta chắc chắn là một bông hoa kỳ lạ trong Phật giáo, ngay cả anh trai tôi cũng không thể làm gì được anh †a.
Bông hoa kỳ lạ này không chỉ có cốt cách thanh cao, có tài năng bẩm sinh trong việc nghiên cứu Phật học, mà Suy nghĩ của anh ta còn rất kỳ lạ.
Anh ta có tham vọng muốn ghi chép lại bí mật của pháp thuật Âm Dương và viết sách văn học về năm trăm danh nhân gì đó để kiếm được nhiều tiền.
Sau đó anh ta chỉ cần nằm ở nhà và kiếm thu nhập từ việc bán bản quyền.
Loại suy nghĩ này thật sự rất kỳ lạ, không thể tin được anh ta là người kế thừa chính thống của nhà sư vĩ đại năm đó.
Hơn nữa, anh ta còn là một nhà sư giả.
Lý do nói anh ta là một nhà sư giả là bởi vì anh ta vẫn chưa thật sự xuất gia trở thành một nhà sư.
Nghe lời nói từ miệng anh ta thì anh ta coi đây là một nghề nghiệp và còn lẩm bẩm rằng chưa lấy vợ thì chưa thể xuất gia được.
Nhưng ngay khi anh ta khoác lên mình bộ quần áo của nhà sư và đồ dùng của Phật giáo thì anh ta như trở thành một người hoàn toàn khác.
Điều này khiến cho người ta cảm thấy anh ta giống như một kẻ bị tâm thần phân liệt vậy.
Anh ta mở miệng ngậm miệng đều là nói về đạo Phật.
Nghe anh ta nói chuyện mà cảm thấy câu nào của anh ta cũng đều khó hiểu giống như bị bệnh thân kinh vậy.
Trên đây là đánh giá của anh trai tôi về anh ta.
Tôi đứng từ xa mà nhìn nhà sư Hối Thích Ngọc đang đối xử một cách tôn trọng và lịch sự với nữ khách hành hương.
Anh ta còn rất kiên nhẫn giải quẻ bói cho cô ta.
"Thí chủ, quẻ này của ngài là điềm dữ lớn.
Ngài nên nhớ rằng làm người phải khiêm tốn, không được độc đoán và ngang ngược, nếu không có thể sẽ gặp phải tai nạn và mất mạng đấy"
Anh ta nghiêm túc nói.
Điềm dữ lớn ư? Tôi nhìn nữ khách hành hương kia một chút.
Một khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, bộ ngực có kích thước rất lớn, trên người mặc áo lông và đeo những trang sức đắt tiền.
Người phụ nữ như vậy chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cô ta có một cuộc sống rất tốt và cần phải thỏa mãn với những thứ mình đang có.
Nếu cô ta đi gây chuyện và trở nên tham lam thì e rằng sẽ bị mất mạng.
Anh trai tôi nhìn ngực của cô ta một chút, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, cảm thán nói: "Lan Lăng nhà mình vậy mà lại thua rồi.
Sức mạnh của khoa học công nghệ đúng là đáng sợ mà."
Tôi dùng sức đánh vào eo của anh ấy.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Giống như cảm thấy không hề đau hay ngứa, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi và nói: "Tuy rằng sức lực của em yếu như đang gãi ngứa nhưng em đừng đánh vào eo có được không? Em không biết là eo rất quan trọng với đàn ông hay sao?"
"Đừng nói linh tỉnh nữa"
Người này đúng là đáng ghét.
Ở phía trước, nhà sư Hối Thích Ngọc vẫn còn đang tiếp tục lừa dối: "Phật nói: Có một lý do và định mệnh để tập hợp trên thế giới, một lý do được định mệnh cho thế giới tập hợp; một lý do và định mệnh để hủy diệt thế giới, và một lý do được định mệnh cho thể giới bị hủy diệt.
Nữ thí chủ không nên đòi hỏi quá nhiều"
Người này đúng là rất chuyên nghiệp.
Anh ta có thể nói lưu loát những câu khiến người ta đọc líu lưỡi, hơn nữa còn nói rõ ràng từng chữ với giọng rất truyền cảm.
Người đẹp với khuôn mặt ửng hồng lau nước mắt một lúc rồi nói lời cảm ơn với anh ta, sau đó mở cửa chiếc xe thể thao của mình và lái xe rời đi.
Hối Thích Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh ta quay đầu lại và nhìn thấy hai người chúng tôi thì sửng sốt: "Tại sao các người lại ở đây?"
"Chúng tôi đang làm việc ở gần đây.
Tại sao anh lại ở trong ngôi miếu nhỏ này?"
Tôi hỏi.
Anh ta bĩu môi nói: "Trụ trì của ngôi miếu này với sư phụ của tôi là anh em với nhau.
Tôi sẽ ở lại đây nửa năm.
Chúng ta đi vào đây nói chuyện tiếp đi.
À đúng rồi, chúng ta theo đạo khác nhau nên các người nhớ phải đi thắp ba nén hương và cúng bái ở trước cửa đấy.
Một nén hương rẻ nhất có giá là năm trăm sáu mươi tư nghìn nhé"
Tôi và anh trai tôi hai người tổng cộng là sáu nên hương nên phải bỏ ra hơn ba triệu đồng.
Anh trai tôi tức giận nói anh ta là ăn cướp tiền thì anh ta nói với vẻ không phục: "So với các người thì tôi đã là cái gì? Giá cả của chúng tôi được công khai và có đóng dấu rõ ràng chứ đâu giống như các người cứ luôn ra giá một cách thoải mái"
Tôi không nhịn được mà bật cười, bông hoa kỳ lạ này của Phật giáo thật sự là hài hước.
Anh ta nhìn thấy tôi cười thì vội vàng chỉnh lại quần áo rồi cúi đầu chào tôi: "Cô Lan Lăng có khỏe không?"
"Không khỏe"
Tôi cười và lắc đầu, phối hợp với lời thoại của anh ta.
Anh trai tôi nói muốn đi vệ sinh nên sau khi dặn dò anh ta để ý tôi một chút thì lập tức rời đi.
Ở đây đông người qua lại và dù anh ta là nhà sư giả nhưng vẫn được coi là một nhà sư nên cũng phải chú ý hình tượng, trong giờ làm việc phải tuân thủ nội quy cho nên anh ta đứng cách tôi ba mét, còn tôi thì ngồi dưới gốc cây.
"Cô Lan Lăng đang cảm thấy băn khoăn về chuyện gì sao?"
Anh ta cười hỏi.
Tôi trả lời: "Tôi luôn cảm thấy mình đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình không quên cái gì cả..
"
Nhà sư Hổi Thích Ngọc sững sờ một chút, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh rồi cười nói: "Phật nói: Mọi việc phải làm.
Như một giấc mơ bong bóng.
Như sương cũng như điện.
Nó nên được xem như vậy"
"Đừng nói ngôn ngữ của Phật giáo nữa, anh có thể nói tiếng người được không?"
Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
Vì theo đạo khác nhau và tôi đọc rất ít kinh Phật nên tôi không hiểu những câu nói kinh Phật của anh ta.
"Căn cứ vào tình huống của cô thì điều đó có nghĩa là: mọi thứ ở bên ngoài đều là sự thay đổi của trái tim.
Nếu như trong lòng đang thiếu một cái gì đó thì sẽ lập tức cảm thấy rằng xung quanh mình đang thiếu cái đó.
Khi cổ gắng tìm kiếm nó thì lại thấy rằng nó chỉ là một giấc mơ.
Đừng cố chấp với quá khứ mà hãy trân trọng cuộc sống ở hiện tại"
Tôi híp mắt, trong lòng tôi cảm thấy thiếu cái gì ư? Đúng là giống như đang thiếu một cái gì đó vì tôi cảm thấy có chút trống rỗng.
"Có vẻ cũng không thiếu cái gì.
Chỉ là tôi vừa đánh mất một chiếc nhãn, không biết có phải nó đã rơi ở thôn Hoàng Đạo không? Nếu là vậy thì không có cách nào tìm được nó nữa rồi"
Tôi thở dài.
Hối Thích Ngọc nhướng mày nói: "Chiếc nhẫn ư? Nó rất quan trọng sao?"
Tôi gật đầu: "Nó rất quan trọng vì đó là do chồng của tôi tặng cho tôi.
Nó có một ý nghĩa đặc biệt"
"Chồng của cô ư?"
Anh ta sửng sốt một lúc rồi mới chợt hiểu ra: "À à, có phải cô đang nói đến người chồng đến từ địa phủ kia đúng không?"
Đến từ địa phủ ư? Địa phủ! Tôi đứng bật dậy.
Đến từ địa phủ.
Đúng rồi, hình như anh không phải là người bình thường.
Ôi, đầu tôi đau quá.
Tôi nằm chặt tay và đập vào đầu.
Nhà sư Hối Thích Ngọc sững sờ, lén nhìn xem có ai đang để ý không, sau đó anh ta vươn tay ra và kéo ống tay áo của tôi, nói: "Cô đang làm gì thế? Này, đừng đánh chính mình như vậy chứ"
"Anh biết gì đó đúng không?"
Giống như tìm được cứu tỉnh, tôi năm lấy tay áo nhà sư của anh ta: "Tôi cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp và bình thường, anh trai của tôi cũng không giấu giấm tôi chuyện gì.
Nhưng khi nói chuyện thì anh ấy không hề nhắc đến một từ khóa nào mà cũng không giống như đang nói dối tôi.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt của nhà sư Hối Thích Ngọc cũng có chút khó hiểu, anh ta vội vàng rút tay áo nhà sư của mình lại và trâm giọng nói: "Tôi còn đang làm việc nữa.
Cô giống như đã bị đập đầu vào đâu và bị chấn thương sọ não vậy.
Cô có muốn đi khám một chút không?"
Tôi ấn huyệt thái dương đang đau nhói và xua tay: "Tôi không sao.
Chỉ là tôi cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó, nhưng khi anh nhắc đến nó thì tôi đột nhiên nhớ ra vậy, nhưng tôi lại không thể nhớ được thêm cái gì nữa...
Nhà sư Hối Thích Ngọc nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "A Di Đà Phật, cô Lan Lăng, cô có tin rằng có lời nói tâm linh không?"
Lời nói tâm linh ư? Nó có nghĩa là gì vậy? Anh ta cười và nói: "Đó là cái gọi là lời nói tâm linh.
Ngôn ngữ có chứa sức mạnh kỳ lạ.
Nó có thể ảnh hưởng đến số phận, tinh thần, tâm linh, v.v.
của một con người, giống như cô vừa nói là cô đột nhiên đã nhớ ra điều gì đó.
Điều này chắc là do tôi vừa nói ra điều gì đó làm tác động đến cô.Tôi gật đầu lia lịa và nói: "Đúng vậy, anh còn biết gì nữa thì mau nói cho tôi biết đi"
"Tôi biết không nhiều lắm.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy các người là ở thôn Hoàng Đạo.
Nhưng mà các người đều là người theo Đạo giáo.
Có điều luật nào của Đạo giáo quy định rằng các người không được nói về một số việc gì đó không? Và lời nói và hành động của các người có bị những vị thần của các người kiểm soát không? Vì tôi là một đệ tử của Phật giáo, không chịu ảnh hưởng của Đạo giáo cho nên tôi có thể cho cô vài lời khuyên..."
"Anh có thể nói vào vấn đề chính được không?"
Đầu tôi đau như muốn nứt ra.
"Vấn đề chính là...hôm nay tôi vẫn còn công việc chưa hoàn thành, vì vậy chờ tôi tan làm rồi sẽ nói chuyện tiếp với cô sau."
Anh ta thật là đáng ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.