Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 17: Những Con Quỷ Lang Thang




Tiếng động hai người gây ra thực sự rất lớn, tôi nghe thấy liên cảm thấy cả thân tê dại, mặt đỏ hồng, không biết rốt cuộc những người nảy là ai.
Sau khi nghe những lời này, tôi đã xác nhận học sinh trung học kia là một cô gái, không phải em trai của Tống Thanh Vy.
Vậy nên tôi cũng quá lười để quan tâm tới việc của người khác, đúng lúc tôi đã định bỏ đi thì lại bất ngờ nghe được một giọng nói đàn ông vang lên.
"Kìa, em gái, hình xăm trên lưng em.
Sao lại có thể méo mó như vậy? Không phải là mặt quỷ đấy chứ?"
Cả người tôi liên chấn đống.
Mặt quỷ? Vừa nghe thấy hai từ này liên cảm thấy toàn thân phát nổ.
Trên lưng bố tôi bỗng nhiên xuất hiện hình mặt quỷ dính máu, nói rằng đó là nghiệp chướng của ông, hiện giờ ông đang hôn mê.
Người phụ nữ lúc trước cũng có mặt quy trên lưng, cuối cùng bị quỷ xé nát mặt, rách cả da đầu để bỏ trốn.
Cái mặt quỷ này, không lẽ đều bám vào những người có vấn đề? Tôi nhịn không được đành bí mật dò xét, chỉ nhìn thấy một bóng dáng phụ nữ.
Tôi không có can đảm để lên đó kiểm tra, bình thường tôi còn tránh không kịp được mấy kẻ điên này.
Nhưng người đàn ông vừa rồi đã đề cập đến hình xăm quy, còn là khuôn mặt nhăn nhó...
Có phải chính là cái mặt quỷ chết tiệt đó hay không? Tôi vội lấy điện thoại di động của mình ra, nghĩ đến Giang Lãnh.
Giang Lãnh, anh nhất định phải trả lời điện thoại! Chờ tới khi tôi mở điện thoại ra thì lập tức sửng sốt.
Anh ta đâu có điện thoại di động.
Tôi nên gọi cho ai bây giờ? Tôi run rẩy nhấn phím tắt của anh tôi, nghe tiếng bíp vang lên trong điện thoại nhiều lần, nhưng không ai trả lời.
"Cồm cộp"
Tiếng giày cao gót vang lên từ con hẻm bên cạnh tôi.
Tôi vội vàng bỏ chạy, liên thấy một người phụ nữ tóc ngắn đang sải bước tiến đến.
Kết thúc sớm vậy sao? Cô ta mặc kiểu quần áo ở quầy bar, hở lưng, cổ chữ V khoét sâu, thắt lưng cao, cùng với váy ngắn và dép cao gót.
Cơ thế cô ấy thực sự còn quá gây, rõ ràng là còn chưa phát triển hết.
Cô ấy có vẻ say xỉn, vừa rồi cô ấy còn thân mật với người đàn ông và bị ngã ngay lối vào con hẻm.
Tôi đã giật mình khi thấy mặt cô.
Đây không phải chính là cô gái mà Hầu Văn Khải tìm tới hay sao? Cô gái tóc ngắn bị anh ta lừa sử dụng tà đạo đi cứu ông nội anh ta đây mà.
Rốt cuộc cô ta là loại người gì? Không đúng, chỉ mới hai ngày trước thôi.
Hâu Văn Khải chắc chắn rằng không có vấn đề gì nên mới mang cô ta đi.
Từ điện thoại di động của tôi truyền đến tiếng "xin chào"
của anh trai tôi.
Tôi cầm điện thoại lên với những suy nghĩ phức tạp.
Mấy kẻ lang thang ngồi bên đường hút thuốc, đưa mắt nhìn nhau rôi bước qua với một nụ cười nham hiểm, đưa cô gái lên một chiếc xe tải và bỏ đi.
Ở trước cửa quán bar có rất nhiều loại người như thế này.
Bọn họ chờ đợi những người say xỉn để đem đi làm chuyện xấu xa, thường được gọi là nhặt xác.
Tôi chỉ là một cô gái vừa mới vào đại học, tôi không có can đảm vì việc nghĩa mà hành động.
Tôi chỉ có thể viết ra biển số xe và nói với anh tôi: "Anh ơi, em thấy một cô gái say xỉn bị bắt đi.
Biển số xe là XXX, anh lập tức gọi cảnh sát đi."
Tiếng nói của anh trai tôi trong điện thoại lớn tới mức gần như làm tai tôi nổ tung: "Mộ Lan Lăng, anh còn tưởng đã có chuyện xảy ra với em rồi đấy.
Vội vội vàng vàng chạy tới nghe điện thoại.
Chuyện đó thì có liên quan gì tới em? Mau về nhà nhanh đi"
"Không, không phải.
Cô gái này em từng gặp rồi, chính là cô gái mà Hầu Văn Khải tìm về cho ông nội anh ta..."
Trước khi tôi nói xong, một bàn tay lớn bất ngờ năm vai tôi và khiến tôi hoảng sợ tới mức "AI"
lên một tiếng.
Tôi giật mình không giữ được điện thoại, khiến điện thoại di động bị rơi xuống đất, đập rất mạnh.
Khi nhìn lại, chỉ thấy Giang Lãnh đang cúi nhìn tôi, đôi mắt diều hâu của anh như thể sắp trào ra dung nham nóng bỏng.
"Mộ Lan Lăng, lời ta nói với em chỉ giống như gió thoảng phải không?"
Trong lời nói của anh mang theo vẻ lạnh lẽo như băng trôi.
Tô hoảng sợ đến mức cố họng đã khô khốc, lí nhí nói: "Tôi, vừa rồi tôi phát hiện một người khả nghỉ.
Cô ấy có hình xăm trên lưng."
Đôi mắt nguy hiểm của anh ta hơi nheo lại.
Anh ta cong lưng, nắm lấy cằm tôi rồi đẩy tôi dựa vào tưởng, cất tiếng hỏi: "Ta hỏi lại em một lần nữa, hiện tại thân phận của em là gì?"
"...
là vợ ma của anh."
Tôi nhỏ giọng nói.
"Thỏa thuận của chúng ta thế nào? Em là muốn chết, hay là muốn yên bình sống nốt quãng đường còn lại? Em không biết trong bụng em lúc này..."
"Tôi biết rồi, có con của anh."
Tôi giương mắt nhìn anh ta, cần môi cam lòng chịu đựng.
Tôi đã cố gắng hết sức để chịu đựng cảm xúc của mình, anh ta không phải là người bình thường, tôi không thể mong anh ta có suy nghĩ của người bình thường "Tôi chấp nhận số phận của mình, tôi sẽ là công cụ của anh.
Tôi hứa với anh sẽ không uống thuốc hay đi giày cao gót, nhưng ít nhất anh hãy bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói được không?"
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Tôi nghĩ chắc chắn tôi đã bị suy nhược thần kinh rồi, chỉ một chút chuyện nhỏ xíu cũng sẽ khiến cảm xúc lên xuống kịch liệt.
Thí dụ như, vừa nhìn thấy anh ta tôi liên cảm thấy bực bội.
Hoặc là, nghe thấy anh ta nói chuyện lập tức muốn khóc.
Đôi mắt của Giang Lãnh cực kỳ đen tối và anh ta buông tay khỏi cằm tôi.
Một tên say rượu chỉ vào tôi và nói với một nụ cười: Wow! Người đẹp, sao lại diễn kịch một mình ở đây thế? Đi theo anh nảo..."
Bốp.
Hắn còn chưa nói hết câu, toàn bộ cơ thể đã bị một lực khí vô hình đánh trúng, bay đi như một con ruồi, đầu cảm vào thùng rác.
Tôi sợ tới mức run rẩy, đưa mắt nhìn vào Giang Lãnh.
Anh ta nặng nề nhìn tôi thật sâu, khuôn mặt lạnh lẽo của anh dường như không có chút chuyển động nào.
Anh ta đến từ thế giới bên kia, hoàn toàn có thể khiến tôi chết chỉ bằng cách cử động ngón tay.
Nếu tôi chết, tôi sẽ lại rơi vào tay anh ta.
"Nói đi"
Giọng nói mát lạnh của anh ta chảy vào tim tôi.
Tôi đã quên mất phải nói gì.
Vừa rồi những cảm xúc kia tràn ngập trong lòng, kỳ thực tôi cũng không biết nên nói gì nữa.
"..
Xin lỗi anh"
Tôi cúi đầu, thể hiện một thái độ tốt.
"Ta chấp nhận lời xin lỗi của em, và sẽ tha thứ cho em thêm một lần.
Về sau nhớ kỹ, nhất định phải nghe lời ta."
Nghe một chút thôi cũng đủ thấy anh ta có lợi thế về tâm lý tới cỡ nào.
"Mộ Lan Lăng, em mang trong mình huyết mạch thuần âm.
Hơn nữa trước khi em sinh ra cũng đã có một số việc, cho nên thể chất em rất đặc thù, thu hút quỷ ma.
Lúc trước em không gặp phải sự cố gì, đều là do bố em giúp em che chản."
Anh ta chậm rãi giải thích.
"Bây giờ cái thai vừa mới hình thành, còn chưa ổn định.
Em phải tỉnh táo, đừng tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm.
Trong nhà và trong phòng của em ta đã bày ra một pháp trận.
Chỉ có ở nhà mới an toàn, em hiểu không?"
Tôi chỉ im lặng gật đầu.
"Em trai của bạn em, ta tìm thấy rồi, đi cùng ta"
Anh ta bình thản xoay người.
Tôi đi theo anh ta, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn sau lưng anh, nhẹ nhàng theo phía sau.
Xung quanh có ai đó thì thâm: "Cô ta chắc là dùng thuốc rồi, tinh thân mơ hồ hoảng hốt như vậy."
Tôi cười khổ, cho dù anh ta có đi chung với tôi, thế giới cũng chỉ nhìn thấy một mình tôi mà thôi.
Ở rìa quán bar bên cạnh, một chàng trai trẻ rất gây quỳ xuống đất, khấu đầu trước Giang Lãnh: "Chúng tôi phát hiện ra kịp lúc, nữ ác ma kia đã không thành công."
Hân ta chỉ vào một đống đổ nát trước mặt, chỗ đó có một tấm vải nhựa trùm lên một thân người.
Trái tim tôi bị sốc dữ dội, đây trông giống như một cái xác.
Không phải là em trai của Thanh Vy đã gặp chuyện rồi chứ? Tôi liên ngôi xuống và mở ra để kiểm tra, thấy vậy gã gây kia liên gọi nhanh: "Nữ chủ nhân, đợi một lát"
Tôi có chút choáng váng, vội vàng mở ra, chờ đợi gì nữa chứ? Phía dưới tấm vải nhựa thực sự là em trai của Thanh Vy, trên cơ thể cậu ta hoàn toàn trần trụi.
Gã gây gò liền cười nhỏ: "Chàng trai này không mặc quần áo, nữ chủ nhân không nên xem..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.