Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 176: Khiếu ngọc (3)




Giang Lãnh hơi nhíu mi nghe điện thoại, giọng trầm thấp trả lời: "Em, giờ em đến, nhớ đi theo sát"
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi còn chưa bao giờ nghe thấy anh ấy nhận điện thoại mà nói quá ba từ cả.
Người ở đầu dây bên kia không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài anh trai tôi ra thì làm gì còn ai có thể khiến anh ấy nói nhiều đến như vậy, anh trai tôi tại sao mới sáng sớm ra đã gọi điện thoại tới vậy.
"Đi thôi, anh em theo dõi cả đêm, sáng sớm nay khí bệnh viện mở cửa, có một chiếc xe chở thi thể đến, anh ấy phát hiện ra người đàn ông tối qua có hành động rất kỳ lạ"
Ông Lâm? Ngoài ông ta ra, ngọc Cửu Khiếu mà anh tôi nhắc tới tối qua cũng khiến tôi để tâm.
Từ thời cổ đại, tổ tiên đã rất coi trọng ngọc bích, họ tin rằng ngọc bích có thể bảo vệ người sống được bình an, khiến thi thể người chết được bảo quản mãi mãi.
Chiếc nhẫn ngọc mà Giang Lãnh đưa cho tôi, còn có cái huy hiệu tên không rõ nguồn gốc màu đỏ kia nữa, đều là huyết ngọc, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của ngọc bích.
Cái gọi là ngọc Cửu Khiếu kia, chính là để chỉ chín miếng ngọc được đặt trong chín chỗ ở cơ thể người: hai miếng ở hai mắt, hai miếng ở hai tai, hai miếng ở mũi, một miếng ở miệng, một miếng ở hậu môn, và một miếng ở bộ phận sinh dục.
Miếng ở mắt che mí mắt, miếng nhét ở tai có hình bát giác, miếng nhét ở mũi là hình trụ ngắn, miếng nhét ở miệng hình lưỡi liềm, không được giữ, chỉ được đậy, còn có miếng nhét ở hậu môn hình tròn, miếng ở bộ phận sinh dục tùy vào nam hay nữ mà khác nhau.
Nghĩ ngợi một chút, quả thật là người của SM mà, nghĩ đến đây thấy có chút ngớ ngẩn.
Cuốn sách kinh điển của Đạo giáo phương Đông "Bão Phác Tử"
có đề cập đến một câu "vàng ngọc ở chín chỗ trống trên cơ thể người,sẽ khiến cho người chết sống mãi", kể từ đó, ngọc Cửu Khiếu đã trở nên khá phổ biến trong giới quý tộc, điều này còn thực tế hơn là làm đồ liệm.
Nhưng đến thời đại bây giờ, niềm tin này đã phai nhạt từ lâu, với sự tiến bộ của công nghệ thông tin, xã hội phát triển, phương pháp niêm phong thi thể này đã biến mất.
Ông Lâm nói với anh tôi rằng trên những thi thể này có ngọc Cửu Khiếu, chắc chắn là muốn nói với anh tôi một số chuyện mà không tiện nói thẳng.
Tất nhiên những thứ trên thi thể này không phải là ngọc bích thật, mà là sản phẩm plastic hoặc chất dẻo đặc chế, tìm bừa thôi cũng có thể thấy sản phẩm của SM, dùng trên xác chết thì thật là kinh tởm, rốt cuộc là ai lại làm ra điều này với thi thể? Tại sao ông Lâm lại hung dữ với tôi như vậy? Nếu như mẹ anh ta họ Mộ, thì ít nhiêu cũng có quan hệ họ hàng, hầu hết các ngành nghề của nhà họ Mộ đều có liên quan đến mồ mả, anh ta ở đó làm khám nghiệm tử thi chắc cũng là vì có gia đình mình.
Người ta nói rằng kinh doanh ngành nghề này có nhiều điều kiêng kị, ví dụ như: buộc phải là một đàn ông mệnh hỏa, không thể có bất kì con vật nào vào được, chỉ được phép nhìn thẳng, không được nhìn xung quanh, lúc cần phải quay đầu, thì phải xoay cả người lại.
Mấy điều này thì tôi có thể hiếu được, người đi lại giữa âm dương đều hiểu trên vai có hai hỏa, nếu quay đầu lại thì hơi thở của bản thân sẽ tạm thời làm rối loạn hỏa ở một bên vai, vì vậy dương khí sẽ trở nên yếu đi rất nhiều, dễ bị âm linh quấn lấy.
Thế nhưng hãy thử tưởng tượng xem, một nơi như ở nhà xác bạn chỉ có thể đi thắng, quay lại thẳng, người sống thì trông cũng giống như thây ma mà thôi...
Chiếc xe duy nhất ở trong nhà thì anh tôi đã lái đi mất rồi, vốn dĩ tôi gọi Giang Lãnh qua, thể nhưng anh ấy lạnh lùng liếc tôi một cái: "Nếu em gặp tai nạn thì sao? Anh trai em thông minh hơn em, em cứ lo cho bản thân em trước đi đã"
Tôi không nói nên lời, đành phải gọi điện cho Đại Bình, trên đường đi anh trai tôi đã gửi địa điểm cho tôi, anh ấy đã đến núi Bình Lư rồi.
Núi Bình Lư là một nơi có nghĩa trang và các lò hỏa táng.
Nó được đặt tên là Bình Lư theo tên đồng âm "Bành Lữ", xung quanh hầu hết toàn là các cửa hàng màu đen trắng, kinh doanh đồ liên quan đến tang lễ.
Tôi tưởng chiếc xe này chở chúng tôi đến lò hỏa táng, kết quả là anh tôi nói: Xe chạy thắng qua cổng núi Bình Lư rồi vòng ra sau, anh ấy không thể đi theo được, nếu đi theo là sẽ bị lộ, chỉ có thể dừng lại ở bên đường đợi chúng tôi.
Lúc chúng tôi gặp nhau, Đại Bình lập tức câm theo một túi tiền giấy tìm một góc nhỏ hẻo lánh xem xét tình hình, anh tôi thì thầm với tôi: "Ông Lâm đó, hôm nay lúc trời vân chưa sáng anh nhìn thấy anh ta vác cái thi thể ấy ra ngoài, tổng có những ba thi thể liền "
Những biểu hiện kì lạ của ông Lâm tối hôm qua đã làm chúng tôi nghi ngờ, đặc biệt là thái độ anh ra rất quyết liệt khi cấm tôi đặt chân vào nhà xác, và còn luôn mồm nhắc tôi phải cẩn thận.
Cẩn thận chuyện gì? Nếu như chỉ là lời của ma quỷ, thì tôi cũng chẳng thấy có gì là đáng sợ, chỉ là có chút bực bội với cái thi thể.
Những cái xác mà đã được giải quyết bằng pháp thuật thì tôi đương nhiên không thể thẳng được bằng sức mạnh, và tác dụng của pháp thuật cũng có giới hạn đối với chúng, vì vậy tôi chỉ có thể ra sức trốn thoát càng nhanh càng tốt, hơn nữa những cái xác biết đi kia trông thật kinh tởm, nhìn thấy chúng tôi còn cảm thấy run rẩy hết chân tay.
"Tối qua em đã bí mật đi nghe ngóng tình hình của ông Lâm, anh ta làm việc trong nhà xác từ khi bệnh viện mới được xây dựng, anh ta là một người kì quặc, không ai thực sự có thể làm bạn thân thiết với anh ta, nghe nói gia đình anh ấy ở quê, còn một mình anh ấy sống và làm việc ở thành phố, khi nào chúng ta phải bớt chút thời gian rảnh đi đến nhà anh ấy một chuyến mới được!"
Anh tôi cau mày nhìn chiếc xe khuất dần sau núi mà thấy có chút không nỡ, nhưng mà ở đây chỉ có duy nhất con đường núi này, nếu đi vào theo thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Đại Bình thì thầm với thổ địa rồi đến nói với chúng tôi: "Đây là cổng sau núi của lò hỏa táng, nghe nói một số thi thể có cái chết bất thường được kéo vào đó, chất thành đống rồi đốt cùng nhau.
Đó là nơi thi thể bị tiêu hủy, nhưng những người này chắc chắn không phải nhân viên chính thức, đến đây chỉ là để che mắt mọi người, đợi thi thể đã hết đông thì liên lén lút mang đi..."
Tôi lờ mờ nghĩ đến những xác chết đã đuổi theo chúng tôi đêm đó.
Những xác chết thối rữa ấy họ đuổi theo chúng tôi, có phải chính là những thi thể được mang đi từ chỗ này? Một con chim xám đen đột ngột kêu lên, âm thanh nó ngắn nhưng tôi lại thấy rét run, như thể một linh hồn đang khóc vậy.
Tôi rụt cổ lại và thấy một con cú nhỏ đang đứng trên cành cây đang nhìn chäm chằm vào chúng tôi.
Đó là một loài được gọi là cú đêm, chỉm mai táng hay chim đuổi quỷ vì chúng bay trong đêm và kêu rất thảm thiết.
Thực ra con chim này chết rất oan ức đúng không? Giang Lãnh móc móc ngón tay và con chim sau đó liền bay về phía anh như một con quy, ngoan ngoãn đậu ở trên tay của anh.
Tay anh ấy nằm chặt mà tôi nhìn không hiểu cho lắm, tốc độ rất nhanh, nhanh đến nỗi mà tôi chỉ nhìn thấy vài tia sáng lạnh lẽo hòa vào cơ thể con cú ấy.
Buổi sớm sương còn trong rừng, con cú như biến thành một cái bóng đen đứng dưới gốc cây, tôi và anh trai tôi tròn xoe mắt đứng nhìn.
"Đi đi, vào trong đó hù dọa bọn họ vài cái rồi dẫn bọn họ chạy ra đây, ta không có thời gian ở đây đâu"
Giang Lãnh nói bằng một giọng trong trẻo, giống như một lời nguyền rủa, bộ dạng như người không biết chuyện gì vậy, con cú gào lên một tiếng rồi bay về phía ngọn núi.
"Đây là, đây là..."
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thuật kỳ lạ như vậy, miệng lắp bắp nói không rõ ràng.
Giang Lãnh lạnh lùng nói: "Chỉ là một pháp thuật nhỏ mà thôi"
Nói xong anh đột nhiên cười to.
"Thanh Hà với Thanh Nguyên Lang không phải cũng tới bằng cách đó sao"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.