Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 185: Kiến tạo (2)




Nhãn cầu Lâm Thừa Liễu chuyển động, cười gian xảo nói: "Cô Mộ, không bằng như này đi, đêm nay sao cô không đến phòng tôi giúp tôi nhìn trông chừng một đêm, nhân tiện xem xét chiếc gương đồng kia, những người chuyên nghiệp như cô có thể nhìn ra vấn đề mà, đúng không?"
Tại sao tôi cảm thấy vấn đề trọng tâm của cô ta không phải chuyện này vậy? "Cô Lâm, có tiện cho tôi xem bát tự của cô một xíu không? Chúng ta hãy chuẩn bị trước một chút."
Lâm Thừa Liêu gật đầu và báo với tôi ngày tháng năm và giờ giấc.
Cô ấy bước trước, còn tôi thì theo sau cầm điện thoại dùng phần mềm dịch học để tính toán thì anh tôi đi đến chỗ tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi với chiếc bánh mì trong miệng.
"Tính gì vậy?"
"Tính nghiệp chướng của anh"
"Tính để làm gì?"
Tôi đặt điện thoại xuống và nhìn anh: "Anh à, cô ấy năm nay hai lăm! Anh tin được không?! Vẻ ngoài và tính cách, em nghĩ cô ấy mới mười lăm!"
Anh tôi nhếch miệng: "Liên quan gì đến anh?"
"Em nhìn thấy trụ nguyệt Đinh Mão của anh.
Mão là đào hoa thật, mà Đinh Mão lại dâm đãng nữa.Anh có chút nguy hiểm, cẩn thận một chút, đừng để bị người ta lừa lên tận giường."
"Cô ấy không liên quan gì đến anh?"
Anh tôi lấy làm lạ hỏi: "Cô ấy tên gì?"
.Lâm Thừa Liêu, em gái của Lâm Thừa Dũng, có lễ là em gái thân thiết, kiểu mở miệng liền bao nhiêu tiền cũng giống nhau."
Anh tôi nhướng mày cười nói: "Vậy thì tốt rồi, anh trai cô ta dễ nói chuyện, hắn là không cần bồi thường đèn xe"
"Đúng vậy, không cần bồi thường, nhưng cô ấy muốn chúng ta đến nhà cô ấy tối nay...để canh giường"
Chúng tôi đã đến thăm biệt thự của gia đình họ Lâm ở thành phố này vài lần, miễn cưỡng coi như quen thuộc, Lâm Thừa Dũng nghe nói chúng tôi đến nên đích thân đợi ở nhà, vừa vào cửa đã thấy một đống vali trên hành lang.
"Xin lỗi, em gái tôi còn chưa dọn dẹp.
Cô ấy không cho người khác động vào đồ đạc cá nhân của mình"
Lâm Thừa Dũng cau mày nhìn mấy chiếc vali, với tính cách nghiêm nghị của anh ấy, tôi đoán cảm giác rất ngứa mắt rồi? Anh nhẹ thở dài nói: "Gia đình chúng tôi gần đây xáo trộn quá nhiều, em gái tôi chạy đến chỗ này lánh tạm"
Tôi thấy nét mặt của anh ta có vẻ hơi mệt mỏi, không khỏi hỏi: "Là gia trạch không yên, hay là có chuyện gì không tốt sao?"
Lâm Thừa Dũng cười nhẹ, lắc đầu nói: "Anh cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu"
Anh ta ngôi trên ghế chính của phòng trà, chống tay lên ghế bành, phong thái của những người giàu có, người có học sẽ hiểu được khí chất và sắc thái của một người.
Mặc dù Lâm Thừa Dũng có vẻ mệt mỏi, nhưng sự khôn ngoan và sắc sảo của anh ấy càng rõ ràng hơn.
"Hai vị quan tâm đến các vấn đề thời sự và tin tức không?"
Anh ta hỏi.
Chúng tôi đồng thời lắc đầu, phỏng chừng trên thể giới tin tức không liên quan nhất tới chúng tôi là thời sự và chính trị, cũng không có nhiều để ý tới chuyện phiếm giải trí.
Lâm Thừa Dũng cười nhạt, ngón tay bắt chéo trước mặt anh, thấp giọng nói: "Trong cuộc họp quan trọng kết thúc cách đây không lâu, bố tôi được bổ nhiệm làm.
Phó chủ tịch XXXX"
Anh cau mày và có vẻ không hài lòng lắm về điều đó.
Tôi hơi bối rối, Phó chủ tịch XXXX, nghe hơi lạc quan nhỉ? Thăng chức là chuyện tốt, tại sao Lâm Thừa Dũng lại có vẻ mặt nặng nề như vậy? Anh trai tôi gần như nghẹt thở, anh ấy vỗ ngực: "Nói cách khác, bố của anh có thể trở thành...
Lâm Thừa Dũng cau mày: "Nói cẩn thận"
Vẻ mặt kinh hãi của anh tôi, không khỏi nói: "Chính là trở thành quan lớn đúng không?"
Quan lớn? Anh trai tôi thấy tôi không hiểu nên ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Bố anh ấy rất có thể trở thành quan chức lớn nhất nước ta trong nhiệm kỳ tới! Hiểu chưa?"
Hiểu rồi, tôi gật đầu, thật là kinh khủng.
Tôi nhớ khi còn nhỏ đã đọc một cuốn sách, nói rằng hoàng đế Thái Tông đã từng từ cõi âm sống lại, quan tòa thấy hoàng đế đột ngột qua đời, liền thêm 20 năm tuổi thọ để hoàn dương.
Quyền lực, dù ở trên trời hay dưới đất hay dưới đất, đều có đặc quyền như nhau.
"Vì sự việc này, gia đình chúng tôi phải lo hậu sự và Thừa Liễu đang đi du học.
Để đề phòng bị các thế lực thù địch ám sát hoặc bắt cóc để tẩy não, chúng tôi đã ngay lập tức đưa con bé về nước, cùng tất cả hộ chiếu và thẻ xanh được giao cho đất nước"
Anh ta thở dài, lắc đầu nói: "Trong lòng mệt mỏi"
"Nhưng Thừa Liễu cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi trở về nước.
Con bé luôn nằm mơ vào ban đêm và cảm thấy bất an.
Bác sĩ nói đó là ảnh hưởng của tâm lý, nhưng...sau khi biết các vị, tôi nghĩ những điều này có nguyên nhân, muốn nhờ các vị xem giúp là vấn đề gì"
Thảo nào Tư Đồ Nam và nhà họ Lâm thân thiết đến vậy, hóa ra lại mở đường cho việc nhà họ Tư Đồ tiếp tục trở thành cố vấn thân tín của cấp trên trong nhiệm kỳ tới.
Chiếc gương bát quái bằng đồng trên bàn cạnh giường ngủ của Lâm Thừa Liễu là do Tư Đồ Nam tặng.
Anh trai tôi kiểm tra phòng và phòng tắm của cô ấy, Lâm Thừa Dũng nháy mắt với tôi và ra hiệu cho tôi bước ra và nói chuyện.
"Lan Lăng, tôi nhớ đã nhắc nhở cô phải cẩn thận với Tư Đồ Nam và nhà họ Tư Đồ"
Lâm Thừa Dũng nghiêm mặt nói.
"Theo tin tức mà anh nhận được, Tư Đồ Nam đã tiếp xúc với chị tôi vài lần ở thủ đô.
Anh ta là một trong những cổ vấn bí mật nhà nước.
Gia đình tôi rất tin tưởng anh ta.
Em gái tôi đã bị chiều chuộng từ nhỏ.
Tôi lo rằng con bé sẽ bị Tư Đồ Nam gạt.
Cô phải xem kỹ lại chiếc gương mà Tư Đồ Nam đã đưa cho con bé.
"
Tôi bĩu môi nói: "Nếu làm vỡ gương thì sao? Lần trước làm vỡ chiếc bình sứ trảng xanh của anh mà anh không cho tôi nhìn rõ"
Lâm Thừa Dũng sửng sốt một chút, cười nói: "Lan Lăng, là sắc mặt cô không tốt? Tôi thật sự không hiểu, cô làm hỏng đồ của tôi lại còn tức giận?"
"Tôi tức giận vì thái độ của anh! Tôi nói rằng cái đó có vấn đề! Nhưng anh lại không tin tôi!"
Tôi cau mày nói: "Bọn tôi và Tư Đồ Nam- không phải kiêng ky của những người đồng trang lứa! Mà là mà là...có một số lời là cấm kỵ.
Thôi quên đi, tin hay không tùy anh"
"Được rồi, chuyện qua rồi thì coi như xong.
Đừng tức giận, được không?"
Anh ta đưa tay năm nhẹ vai tôi.
Tôi lúng túng quay người sang một bên, không tránh được tay anh ta, không nhịn được nhắc nhở anh ta: "Cái đó...Ông Lâm, tôi có chồng rồi, không phải nên chú ý một chút sao?"
Lâm Thừa Dũng cười vui vẻ buông tay nói: "Đúng là nên chú ý, nhưng mà Lan Lăng, cô đã cứu tôi 2 lần, đều là thức tỉnh lại trong vòng tay của cô"
Tôi cau mày nói: "Vậy thì có sao? Làm sao lúc cứu người có thể để ý nhiều như vậy?"
Anh cười nhìn tôi, thấy tôi sởn cả gai ốc.
"Lan Lăng, bất kể nghề nghiệp của cô là gì hay gia cảnh của cô thế nào, cô là một cá thể hoàn chỉnh của xã hội này, và xã hội này không thừa nhận cái gọi là hôn nhân bí mật...
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi quay trở lại phòng Lâm Thừa Liễu và thấy anh tôi đang nhìn vào chiếc gương đồng, Lâm Thừa Liễu đang đi lại xung quanh anh ấy như một chú gà nhỏ.
Đáng tiếc anh trai tôi không quan tâm đến cô ấy, anh ấy giơ chiếc gương đồng trong tay lên và hỏi tôi: "Lan Lăng, em đến xem nào, cái này rất giống với chiếc gương đồng mà Trình Ôn Thiệu dùng khi rút thuốc độc ra cho bố, đặt ở xung quanh chiếc gương đồng? "
Giống như nó sẽ tái hiện lại bức tranh chiếc gương đồng khắc sâu nhất trong lòng vậy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.