Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 190: Lão luyện




Dòng nước nóng dội từ từ trên đầu xuống, mùi ngải cứu tan ra trong bồn tắm, tôi đứng đơ người, nhắm mắt để dòng nước nóng chảy qua lông mi.
Tóc dài ướt đẫm dính vào lưng, bị người đàn ông phía sau vén ra, vắt lên trên vai.
Thực sự không thể dung thứ được.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh ấy lướt qua da thịt khắp nơi của mình, và tôi bắt đầu nghi ngờ rằng đôi mắt của anh ấy đã được chữa khỏi, nếu không, tại sao ánh mắt này lại khiến tôi sởn gai ốc như vậy? Khoảng cách gân khiển tôi cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều đặc biệt dài, hơn nữa còn cảm thấy xấu hổ hơn khi ở trên giường.
Vào ban đêm chúng tôi dành phần lớn thời gian cho nhau.
Không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng.
Đêm tối che giấu rất nhiều cảm xúc, cho phép tôi có thể che đi những hy vọng của mình và khiến anh ta che giấu sự thờ ơ.
Hãy để tôi nhắm mắt làm đà điểu khi mình đang trầm mê, và hãy để anh ấy cướp đi mọi thứ của tôi như một tên bạo chúa.
Chúng tôi chưa bao giờ như thế này, đứng ở nơi không có một tấc bóng, thể hiện hết mọi cảm xúc.
Nước trong bồn tắm đã sẵn sàng, anh vươn tay từ phía sau tôi để tắt vòi hoa sen, hơi thở lành lạnh lướt qua đầu khiến tôi nổi da gà khắp người.
Hai tay của Giang Lãnh chống lên bức tường trước mặt tôi, ôm lấy tôi trong hơi thở của anh ấy.
"Vẫn còn sợ ta sao"
Anh nhẹ giọng nói.
"Đã bao lâu rồi? Mộ Lan Lăng, em vẫn còn chưa quen sao?"
Anh cau mày hỏi bên tai tôi.
Tôi đưa tay lên lau những giọt nước mắt và tự nhủ không việc gì phải sợi Anh ta là chồng của tôi, và nhìn chồng của mình cũng sẽ không bị đau mắt hột! Sự can đảm này chỉ kéo dài trong một giây! Ngay khi tôi quay người lại, mắt tôi không biết phải đặt nó ở đâu! Tôi gần như không thể đứng yên.
Mặt và tai đều đỏ.
"Em rốt cuộc đang sợ cái gì?"
Anh cau mày, giọng nói trong trẻo đập vào trong lòng tôi: "Hiện tại ta sẽ không làm em bị thương, đúng không? "Có chút sợ, em cũng không phải cảm thấy rất sợ, chỉ thấy xấu hổ thôi"
Tôi thành thật nói.
"Có phải vì lần đầu tiên em bị đau không? Em run rẩy và móng tay cũng bị chảy máu nên để lại cho em bóng ma tâm lý sao?"
Anh bất mãn hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: "Đương nhiên là có bị ám ảnh rồi! Lúc đó tôi còn tưởng rằng là ác quỷ! Còn kết hôn là chuyện của người âm, tưởng mình phải chết đi rồi, ai mà không sợ trước khi chết.
Hơn nữa anh quá thô bạo rồi bây giờ còn đổ lỗi cho em? "
Đêm đó không có đốm đỏ dịu dàng trên áo choàng trắng, mà là một vài vũng máu.
Trên áo choàng của anh cũng không nhìn thấy sao? "Không chỉ lần đầu tiên, vào cái đêm mà anh xuất hiện...
Tôi có thể coi nó là "có ân oán từ lâu", không thể nhịn được oán trách hành vỉ thô bạo của anh ấy.
"Ai khiến em căng thẳng như vậy?"
Anh ấy vươn tay muốn ôm tôi vào lòng, nhưng chưa bao giờ thừa nhận rằng mình thô bạo.
Ngày hôm sau toàn thân tôi đau nhức, tối hôm qua anh ấy đã kiềm chế rất nhiều, không còn thô bạo như trước, ít nhiều cũng quan tâm đến hai vị tổ tông nhỏ trong bụng.
Tôi run rẩy xuống nhà và bàn bạc với anh trai về việc đặt mua đồ trên mạng.
"Hôm nay em không muốn nấu ăn! Đứng mệt quá!"
Tôi nhìn anh trai cầu xin.
Anh tôi làm bộ đánh tôi: "Làm chuyện đó làm đến độ quên ăn quên ngủ, em còn không biết xấu hổ nói rai".
"Anh nói với Giang Lãnh ấy! Em cũng không muốn như thế này: Tôi lẩm bẩm nói ra một câu.
Anh trai tôi lộ ra vẻ khinh thường, sốt sắng nói: "Lan Lăng à, em có phải...ừm, đừng trách anh trai hỏi chuyện riêng tư, ai bảo chúng ta không có mẹ? Sẽ không có ai bàn luận về loại vấn đề này với em.
Anh muốn hỏi rằng, em có phải không biết cách làm chuyện đó không? "
"Hả?"
Làm sao có thể không! Không thể làm chuyện đó, vậy hai cái tổ tông nhỏ bé trong bụng của mình làm sao có được? Anh tôi xua tay nói: "Ý anh là, em cứ nằm im không động?"
"Và nằm sấp hoặc ngồi im"
Anh tôi mặt đầy hắc tuyến: "Đều là như vậy rồi! Anh muốn nói với em rằng, làm chuyện đó cũng là chuyện của hai người.
Em luôn bị động không có kỹ năng.
Đương nhiên anh ấy cảm thấy không hài lòng, chỉ là không thỏa mãn, nếu như không hài lòng thì sẽ làm đến lúc nào hài lòng thì thôi, dù sao anh ta cũng không phải là con người, nhưng mà sẽ khiến em mệt đó! Nhìn dáng đi của em.."
"Vợ chồng trong chuyện giường chiếu cũng là một môn khoa học, rất có lợi cho duy trì tình cảm vợ chồng, gia đình hòa thuận.
Em nên chăm chỉ học tập."
Tôi đen mặt hỏi, không nói nên lời: "Học như thế nào? Đọc tiếng Hán cổ điển để khai sáng bản thân sao? Vậy cũng quá khó khăn rồi...
"Về phương diện này em có sự hiểu biết ma quái! Làm nhiều lần như vậy cũng chỉ biết nằm yên.
Em rể của ta đối với kĩ năng của em yêu câu quá thấp! Với kĩ năng của em mà anh ta vẫn còn bám lấy em, thì quả thực cũng không tệ"
"Vậy thì, em nên học như thế nào?"
Tôi đỏ mặt nhìn anh ấy.
Anh trai tôi nở một nụ cười tự mãn, nói không thể giải thích được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.