Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 197: Phòng bên cạnh (2)




Trong lòng tôi âm thầm phàn nàn: Cô đúng là người có ánh mắt, biết Giang Lãnh mới thật sự là người lợi hại, vấn đề là anh có muốn tới hay không? Cô Nhã Uyên vội vàng nói: "Tôi biết mời em xem tòa nhà là phải có phong bì thật lớn, lần trước cũng không kịp gửi cho em, lần này đưa cho em một thể"
"Không cần, em giúp cô xem một chút cũng được, nếu như không có vấn đề gì coi như xong, nếu như cần đồ trấn trạch hóa sát, thì vào cửa hàng nhà em xem một lần là được rồi "
Cô ta nghe tôi đáp ứng, vui vẻ ghê gớm, muốn tôi bỏ chặn số cô ta, sau đó hẹn thời gian với tôi.
"Ban đêm đi thôi"
Tôi không chút nghĩ ngợi nói, bởi vì ban đêm Giang Lãnh mới có thể xuất hiện a.
"A? Ban đêm? Trễ vậy ư?"
.Đêm nay em về hỏi ý kiến ông...ặc, bạn trai em một chút"
Tôi thế mà kém chút nữa nói ra hai chữ ông xã.
Cô Nhã Uyên cười đến có thâm ý khác: "Ai nha tôi hiểu, thật ghen tị với em, vào những năm tháng tốt nhất có thể gặp được người yêu hợp ý, nào giống tôi chơi đến ba mươi mấy mới gặp được một người đàn ông hợp ý để có thể phó thác"
Tôi không có bình luận gì về sở thích của cô Nhã Uyên, trước đó cô ta ở cùng người đại gia kia tôi còn có chút khinh bỉ, nhưng hiện tại cô ta tìm người đàn ông khẩu vị giống nhau để kết hôn qua tháng ngày, về sau cặp vợ chồng thích bạo dâm này thích ra sao đều là việc riêng của người ta.
Nhưng mà loại yêu thích bạo dâm biến thái này vẫn phạm vào điều kiêng kỵ là tà dâm, nghiệp chướng chỉ nhiều chứ không ít.
Quả nhiên lúc tôi mở miệng nói chuyện này với Giang Lãnh, anh lập tức lạnh mặt.
"Quan tâm chuyện cô ta làm gì? Pháp sư nhiều như vậy không tìm, hết lần này tới lần khác tới tìm em? Không phải đã cho cô ta số điện thoại của nhà họ Thẩm sao?"
Anh không vui nhăn đầu lông mày.
"Thẩm Thanh Hà làm một lần pháp đều là bảy chữ số trở lên, dân chúng bình thường ai mời được"
Tôi lẩm bẩm một câu.
Nghe được tôi nhắc đến tên Thẩm Thanh Hà, sắc mặt của Giang Lãnh càng ngày càng lạnh hơn.
Tôi tiếp tục bỏ đá xuống giếng nói: "Cô ấy có Đạo pháp cao cường, là hồn phách mà anh điểm hóa, lại là người đứng đầu nhà họ Thẩm, không ai dám tuỳ tiện làm phiền cô ấy.
Về phần em, tựa như anh nói đó, một chút thiên phú ấy của em, chỉ có thể nhìn xem tòa nhà được thôi, dù sao anh cũng lười dạy em"
"Mộ Lan Lăng, em dám nói lời nói giấu dao với ta?"
Giang Lãnh lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi thè lưỡi: "Cái này rõ ràng là thổi bên gối gió, làm sao thành lời nói giấu dao?"
Anh nhíu nhíu mày, một mặt không tình nguyện.
"Nếu anh không đi cùng em, em sẽ gọi anh trai đi với em.
Nếu phòng ở đó thực sự có vấn đề thì còn tốt hơn, hai nhóc con trong bụng không phải đang cân hoàn cảnh nhiều âm khí sao, khó trách mỗi lần có hơi thở âm tà, hai nhóc con đều hưng phấn đến ghê gớm"
Giang Lãnh lông mày nhảy lên: "Mộ Lan Lăng! Em đừng vì đứa bé cố ý đi đến nơi có nguy hiểm!"
"Nhìn cái tòa nhà có thể có nguy hiểm gì, đơn giản chính là mấy con bay bay, em hiện tại không sợ nữa"
Anh nhịn một chút, nằm cằm của tôi dùng sức bấm một cái: "Lá gan càng ngày càng lớn!"
Nghe ý tứ lời này của anh hẳn là đồng ý đi với tôi đúng không? Thể là tôi gọi điện thoại cho cô Nhã Uyên, thuận tiện bật máy tính lên tra tuyến giao thông.
Trên website hiện ra một đống lớn liên kết đến du lịch cổ trấn, tôi một bên cùng cô Nhã Uyên nói điện thoại, một bên ấn mở từng cái liên kết xem xét.
Kết quả tôi ấn nhâm vào quảng cáo pop-up, tại bên trong máy chiếu phim xuất hiện một cái video tuyên truyền trò chơi, thanh âm kia ồn đến chết người, tôi liền thuận tay bỏ qua.
Nhưng mà...
Tôi quên bản ghi phát bên trong máy chiếu phim.
Đột nhiên trên màn hình máy chiếu phim hiện lên một mảnh màu da, trong mảng bị che mờ nghe tiếng ba ba ba, người phụ nữ thì ừ ừ a a, tôi bỗng chốc liền ngây ngẩn cả người.
Trong đầu dừng lại ba giây đồng hồ mới nhớ tới đây là phim dạy học mà anh tôi cho tôi! Cô Nhã Uyên ở bên kia cười đến đau bụng, hung hăng nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, làm chậm trễ thời gian thanh niên các người hẹn hò.
À,vậy đêm mai tôi chờ hai người, tôi cũng muốn thân mật cùng chồng tôi, ngày mai gặp "
Cô ta tắt điện thoại trước, tôi còn nghe được bên kia truyền đến tiếng cười không nhịn được của cô ta.
Tôi mất mặt muốn chết! Đều tại anh tôi để lại phim dạy học, lại là bộ sưu tập siêu dài và kích thích, ngắt đầu bỏ đuôi, các loại kiểu dáng ba ba ba được lựa chọn kỹ càng sau đó biên tập lại mà thành, may mắn là có che mờ, tôi mới có thể kiên trì nhìn một nửa, còn lại trực tiếp tắt đi rồi đẩy ra khỏi não.
Lần này thì tốt rồi, cô Nhã Uyên khẳng định cho rằng chúng tôi đang ở cùng một chỗ xem phim sex ba ba ba, thật mất mặt! Á, chúng tôi cùng một chỗ...
Tôi xạm mặt lại xoay người nhìn về phía Giang Lãnh.
Anh ngồi tại bên thành cửa sổ, chân sau co lại, một đầu chân dài miễn cưỡng duỗi xuống, vốn dĩ anh đang loay hoay cái la bàn nhỏ của tôi, hiện tại anh...
Cặp tròng mắt màu đen thanh lãnh kia có chút nheo lại, tôi nhìn thấy đường đồng tử vàng sẫm lờ mờ mờ ảo, khóe môi mỏng của anh gợi lên một tia giêu cợt.
Đây là đang tức giận phải không? Tôi nuốt nước miếng một cái, bận bịu giải thích nói: "Đây là anh trai em nói..."
"Nói cái gì?"
Anh trầm giọng hỏi.
Tôi làm như thế nào trả lời đây? Thuật lại lời anh tôi? Anh tôi vậy nhưng lại đánh giá thấp tôi, chẳng lẽ tôi lại nói mình sẽ chỉ nằm bất động, sẽ chỉ bị động phối hợp, còn kỹ xảo gì cũng đều không hiểu? Cảm giác này thật giống như tôi rất muốn chủ động.
"Nói cái gì?"
Anh hỏi lần nữa, ngữ khí mang theo một tia nghiêm khắc.
Tôi bị anh quát nên có chút đuối lí, nhỏ giọng hồi đáp: "Anh của em nói em đần, những chuyện này cũng đều không hiểu, lại không có mẹ ở bên có thể nói thì thâm, liền mở phim dạy học ra cho em tự mình nhìn, em xem một nửa liền xem không nổi nữa"
Tôi một người trưởng thành, coi như hai mắt thật sự nhìn cái này, cũng không đến mức quát tôi như vậy chứ...
Giang Lãnh đem la bàn nhỏ đặt lên bàn, tắt laptop, âm thanh khoa trương điếc tai kia im bặt.
Bầu không khí lạnh lẽo.
Nếu như là vợ chồng bình thường hoặc là bạn bè nam nữ, sẽ không có loại phản ứng này đúng không? Tại sao lại lạnh lùng nhìn tôi như vậy chứ...
Cho đến khi đi ngủ, cả người tôi quay mặt vào tường, bí mật bóp chăn và chán nản, sau khi Giang Lãnh đi lên, nhàn nhạt nói sau tai tôi sau: "Em không cần phải xem những thứ làm nhục bản thân như thế này.
"Em cũng không muốn học những này, đây là em cảm thấy nên học chủ động một chút"
Tôi bụm mặt nhỏ giọng nói một câu.
"Nếu bị ta giày vò lâu như vậy, ta cũng không biết mệt mỏi, em sẽ mệt chết đấy!"
Giang Lãnh khẽ cười một tiếng: "Vậy em có thể nói với ta, chúng ta..."
Chúng ta như thế nào? Anh cười cười, không có nói tiếp.
Hôm sau tầm bảy giờ tối, chúng tôi đến tại cổ trấn, cảnh đêm nơi này đẹp đề vô cùng, rất nhiều người tới đây nghỉ hưu.
Gạch xanh và ngói đen, những cây cầu nhỏ và nước chảy róc rách, hương trà tràn ngập, và những ngọn đèn xum xuê.
Bỗng giật mình có một loại cảm giác xuyên qua thời không.
Khi mà Giang Lãnh lôi kéo tôi đi qua một cây cầu nhỏ, anh đột nhiên cười nói: "Cái cầu này thật nhỏ"
"Hả?"
Tôi quay đầu nhìn về phía anh.
Anh đột nhiên cúi người rơi xuống một nụ hôn, nhàn nhạt lập lại: "Lan Lăng."
Cái tên này...
"Ái dà, hai người các người.
Thật sự là làm người ngoài ghen tị"
Cô Nhã Uyên tại cửa khách sạn bên đối diện cầu chờ chúng tôi, Giang Lãnh khó được một lần biến thành thực thể, hiệu suất quay đầu cực kì cao, tôi lập tức lôi kéo anh chạy khách sạn tránh né.
Khách sạn này có chút cũ kỹ, nó là một tòa nhà ba tầng phía sau cổng lớn, với các phòng ở ba mặt.
Giang Lãnh nhìn thoáng qua, thấp giọng nhắc nhở tôi nói: "Nơi này hẳn đã từng có cố sát, còn ở gian phòng nào, hắn là phòng áp mái"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.