Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 20: Pháp Sư Tà Đạo (1)




Tôi đã vật lộn với ý tưởng này cả ngày.
Cuối cùng sau khi än cơm tối, tôi rửa bát đũa xong xuôi liền nói với anh trai rằng muốn đi mua sắm.
Anh trai tôi đang chơi King of Glory, liên nhìn lên và nói: "Này bà nội, em cứ ra ngoài là đụng phải ma, tốt nhất đừng đi đâu cả.
Em muốn gì thì nói đi, anh sẽ mua cho em"
"Em chỉ tới hiệu thuốc đầu ngõ thôi."
Tôi thành thật đáp.
Anh trai tôi đầu óc thực sự linh hoạt, lập tức phản ứng, cất tiếng hỏi: "Mua thuốc sao?"
Tôi có chút khó chịu, không biết nói gì.
"Haha, anh đoán trúng rồi phải không?"
"Không phải"
"Vậy thì em mua gì? Không phải em đang mang linh thai cho tên đó sao? Hơn nữa, ma quỷ cũng không dùng những thứ thuốc mà người bình thường dùng, em phải tới cửa hàng đặc biệt tại thành phố ma Âm Sơn để mua."
Tôi mở to hai mắt: "Có cửa hàng đặc biệt sao? Chuyên bán những thứ cho ma quỷ?"
"Vớ vẩn, em nghĩ gia đình ta là người duy nhất làm việc này hay sao.
Có rất nhiều thứ được người ta chuyển tới âm phủ, lần sau anh sẽ mua cho em thứ gì đó nhé."
Anh chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi thật sự bị sốc.
Hóa ra trong thế giới này có rất nhiều thứ không thể tin được.
Có người sống làm tay sai cho quỷ, lại có cả cửa hàng chuyên bán đồ cho ma quỷ, thậm chí còn có đồ tránh thai dành riêng cho ma quỷ nữa.
Tôi đến tiệm thuốc và thì thâm với người bán hàng, muốn mua que thử thai.
Người bán hàng lập tức đưa cho tôi một chiếc hộp: "Dùng loại này đi, vừa thuận tiện lại vừa an toàn, sạch sẽ."
Giọng cô ta quá lớn đến nỗi tôi phải nhanh chóng quét mã trả tiền rồi chạy về nhà.
Về tới nhà, tôi ở trong nhà tắm đọc hướng dẫn sử dụng sau đó về phòng chờ kết quả.
Anh trai tôi ở dưới liên rống lên: "Lan Lăng, xuống dưới nghe điện thoại.
Ông cố đang tìm em"
Ông cố ư? Tôi không thích ông ấy chút nào.
Lý do gia đình tôi phải đối mặt với ma quỷ cả ngày cũng là vì ông ấy.
Trên thực tế, hầm trú ẩn của ngôi nhà cũ của chính tôi chính là là ngôi mộ cổ mà ông đã đào rộng, dựa vào những thứ bên trong để nuôi sống gia đình, phát triển dòng họ.
Cho đến bây giờ, hàng trăm người trong gia đình đang hoạt động trong các lĩnh vực liên quan, từng người đều không quan tâm đến sống hay chết, cảm xúc con người cũng rất lạnh lùng.
Ông hỏi tôi về tình trạng gân đây của tôi trên điện thoại, bao gồm cả những bất thường của cơ thể hay những cảm giác lạ thường.
Tôi đương nhiên cảm thấy xấu hổ khi phải nói với ông về những chuyện này, vì thế chỉ nói là không có gì bất thường.
Nhưng ông đột nhiên nhắc tôi một câu: "Ông có nghe Thành Minh Tú nói lực lượng cảnh sát gân đây đã phát hiện được mấy vụ giết người.
Sau khi khám nghiệm, phía cơ quan chức năng xác nhận bọn họ bị đột quỵ, nhưng anh ta nói rằng những vụ án này đều liên quan tới tà thuật.
Hai đứa trẻ các cháu, chú ý khi giao nhận đồ vật, đừng động tới những đô vật tà ác"
Ngay khi ông cổ nói đến tà thuật, tôi lập tức nhớ tới bức tượng đồng mà pháp sư của Hầu Văn Khải nói phải dùng đến.
Lúc đó Giang Lãnh cũng nói hai từ: tà đạo.
Tôi vội vàng nói điều này với ông cố, và ông liên trở nên nghiêm túc: "Nếu gã pháp sư kia biết bức tượng đông này từ đây mà ra, nhất định ông ta sẽ tới tìm các cháu.
Nhớ đừng giúp ông ta tìm bất cứ đồ vật gì hay bán gì cho ông ta.
Giáo phái Mật Tông cùng chúng ta thực sự bất đồng, rất khó hợp tác.
Hơn nữa đây là tà thuật, các cháu nhất định không được liên quản."
"Vâng!"
Tôi gật đầu rồi nhìn về phía anh trai, anh ấy cũng mở miệng đồng ý.
Sau khi cúp máy, tôi nói với anh trai tôi: "Anh trai, em biết anh muốn tiết kiệm tiền cho bố, nhưng có những thứ ta không nên động vào, em sợ..."
Tính cách anh trai tôi rất quyết liệt, không sợ trời không sợ đất, cũng không sợ chính mình gặp chuyện gì.
Nhưng khi nghe tôi nói như vậy, anh ấy đã gật đầu nghiêm túc và nói: "Được rồi, nếu em sợ thì chúng ta không làm, chỉ vận chuyển đồ cố là được rồi."
Khi tôi trở về phòng, vừa mở cửa liên thấy Giang Lãnh đứng bên bàn làm việc, trên tay đang cầm que thử thai.
"Hừm, sao anh lại tùy tiện động vào đồ của tôi?"
Tôi đỏ mặt, vội vàng đi tới lấy lại que thử thai, bí mật nhìn kết quả.
Đỏ tươi, hai vạch.
Tôi đã có thai, không hề nhầm lẫn.
"Cái gì đây?"
Giang Lãnh hỏi một cách nghiêm túc.
"Que...
Que thử thai."
Tôi lập tức ném nó vào thùng rác.
Chỉ mới có nửa tháng, cuộc đời tôi đã đảo lộn đến mức này.
Tôi phải làm gì đây?Tôi bực bội gãi đầu.
Mặc dù lúc đó trước khí thể áp chế của Giang Lãnh, tôi đã đồng ÿ chuyện này.
Nhưng nghĩ lại một chút, thật không dễ dàng gì, cân phải lên kế hoạch từ trước rất nhiêu mới đúng Giang Lạnh thấy tôi cầm điện thoại lướt lướt, liên hỏi: "Tại sao phải kiểm tra nữa? Chiếc nhẫn đó xuất hiện hình rộng chính là bằng chứng tốt nhất rồi."
"Anh chỉ lo gieo giống, đương nhiên anh không phải lo lắng gì cả!"
Tôi có chút khó chịu quát lên: "Tôi cần biết thời gian để xin nghỉ học, còn phải tính thời gian để nộp đơn bảo lưu kết quả.
Chẳng lẽ tôi mang theo bụng bầu to đùng đến trường, để cho người khác cười nhạo hay sao?"
Người bên cạnh giường liên trầm giọng xuống, nhéo mặt tôi một cái rồi nói: "Cái gì? Mang con có ta khiến em xấu hổ sao?"
Tôi cười cười: "Sao có thể chứ? Đây là vinh hạnh của tôi được Đế Quân ân sủng, tôi đương nhiên phải cảm thấy biết ơn.
Nhưng dương gian có quy tắc của dương gian, người khác thấy tôi chướng mắt, tôi cũng chỉ có thế chấp nhận thôi Giang Lãnh liên nheo mắt lại.
Đây chính là dáng vẻ tức giận của anh ta, nhưng tôi thực sự đã miễn dịch rồi.
Hôm sau khi tới trường, Tống Thanh Vy liên ôm tôi và thì thầm rằng em trai cô ấy đã dần hồi phục rồi.
Hiện tại cả nhà bọn họ đã dọn ra ngoài sống, chuẩn bị bỏ ngôi nhà kia đi, có thể sẽ xây lại hoặc bán đi.
Tôi mỉm cười nói: "May là nhà cậu cũng rất khôn ngoan nghe theo lời khuyên."
"Đương nhiên rồi.
Bạn tốt và trai đẹp nói, chắc chắn phải nghe theo.
Lan Lăng, có vẻ như cậu ngày một đẹp hơn, quả nhiên có tình yêu vào có khác.
Haha"
Tôi đập vào lưng cô ấy một cái, cô ấy liên lè lưỡi ra rồi rủ tôi đi mua sắm.
Còn muốn đi mua sắm ư? Lần trước bị con ma nhỏ đó làm cho sợ chết khiếp, tôi sao có thế đi mua sắm được nữa.
Khi tôi về nhà, có một chiếc xe thể thao đậu trước cửa hàng nhà tôi.
Tôi vội vàng vào trong, liên thấy anh tôi đang nói chuyện với người đàn ông: "Cậu chủ Hầu, đồ vật anh nói đến tôi thật sự không có.
Hơn nữa tôi vẫn còn trẻ, cũng không biết đến những kênh liên hệ đặc biệt nào khác, chỉ sợ không giúp được anh"
Hầu Văn Khải không thể che giấu nỗi thất vọng của mình, sau khi nói vài lời lịch sự, anh ta đành bỏ đi.
"Tên pháp sư hẳn ta mới về có gì đó không ổn.
Lần này ông ta còn muốn hản tới đây tìm một món đồ nữa.
Là tháp bát giác lưu ly bằng đồng.
Nhưng chúng ta thực sự không hề có."
Anh trai tôi lắc đầu.
Vốn nghĩ rằng tiễn khách là đã xong xuôi rồi, nhưng đêm đó, gia đình tôi đã bị cướp.
Tôi đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy eo có chút co thắt, cả người bị kéo lại phía sau, lưng đập vào khuôn ngực lạnh lẽo.
Tôi vẫn còn mơ hồ không rõ chuyện gì, Giang Lãnh ngủ ở phía sau tôi sao? Anh ta dùng sức nắm lấy cằm tôi: "Dậy đi!"
"Ư, cái gì..."
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Dưới nhà có tiếng động."
Anh xoay người, đứng cạnh cửa sổ và nhìn xuống.
Tôi lấy điện thoại ra, muốn gọi cho anh trai tôi nhäc anh ấy cẩn thận.
Nhưng tôi vừa mới cầm di động lên thì nghe thấy tiếng động từ tầng dưới.
Giang Lãnh đã mở cửa chuẩn bị ra xem, tôi liên nhắc nhở anh ta: "Anh đừng hù chết tên trộm đó đấy.
Nếu chuyện nhà tôi có mà truyền ra ngoài, sau này e rằng không thể kinh doanh buôn bán được gì nữa."
Dưới nhà là tiếng anh trai tôi hét lên: "Tên trộm chết tiệt, dám vào nhà tao ăn cắp.
Tao bẻ gãy chân mày! Em rể, hay lãm, có cậu ở đây.
Tôi sẽ giết tên này, cậu mau giúp tôi thiêu đốt linh hồn hắn đi."
Tôi không nhịn được chỉ có thể ôm trán, anh trai tôi quả thực rất bạo gan, còn dám gọi Giang Lãnh là em rế.
Ai ngờ răng Giang Lãnh lại chỉ lạnh lùng nói một từ: "Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.