Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 209: Vạn Phong (2)




Lúc xuyên qua ranh giới giống như bị rơi xuống nước năm giác quan nhất thời biến mất, tôi chưa kịp sợ hãi thì đã mất đi ý thức, không có cách nào cảm nhận được thời gian đã trôi qua bao lâu, dường như chỉ là một khoảnh khắc, nhưng lại cảm thấy rất dài.

Khi đột ngột bị kéo ra khỏi cổng xuyên qua ranh giới, rõ ràng dưới chân vẫn là vách đá này.

Vừa rồi tôi vươn tay hướng về phía vách núi, lúc này lại bị kéo vào bên trong vách núi, mà phía sau vẫn là vách núi cao mấy trăm mét, bên dưới là sông nước chảy xiết.

Dãy núi và sông ngòi đều không có thay đổi, nhưng không có cung điện, không có nhà xây trên núi, chỉ có vách núi dựng dốc đứng, không một bóng người.

Quyền Văn Hình mặc đồ đen đứng ở trước mặt tôi, anh ta buông cổ tay tôi ra, lạnh lùng hỏi: “Là ai bắt cóc cô?”

“Là người luyện thi, tôi bị...” Tôi lo lắng muốn giải thích, nhưng phát hiện ra rằng bầu không khí có chút không đúng.

Dưới lớp áo choàng của Quyền Văn Hình ẩn giấu tất cả biểu tình, nhưng sự tàn ác tỏa ra từ khắp cơ thể của anh ta khiến tôi có chút bất an, hơn nữa…sắc màu của bầu trời có gì đó không bình thường.

Cánh cổng xuyên qua ranh giới vừa rồi giống như một tấm gương, là cùng một hình tượng, nhưng lại là một thế giới song song khác.

Theo cách nói của Vu Vương, chỗ đó là một không gian song song, lưu vực của con sông này đều ở trong đó, trong hai nghìn năm không ngừng bị pháp sư di chuyển núi và phong ấn trận địa, tạo thành một nơi bị các vị thần lãng quên.

Ở nhân thế, nhưng lại khác với nhân thế.

Theo Phật môn xác suất để vào bên trong này gần như không có, trừ khi đó là người luyện thi, cư dân quen đường quen cửa ở đây.

“Để tiêu hủy cửa Phật tìm ra nơi đó, Đế quân đại nhân đã ra lệnh cho quân lính âm phủ di dời các sinh linh động vật trong khu vực này đi nơi khác, sau đó dẫn lửa nghiệp đốt núi.” Giọng điệu cứng rắn của Quyền Văn Hình không mang theo một chút cảm xúc nào.

Dẫn lửa nghiệp đốt núi?

Tôi quay người lại nhìn về phía xa, bầu trời rất xa kia bị bao phủ bởi một đám mây đỏ, gió thổi qua tai tôi mang theo mùi cây cỏ và khói thuốc súng.

Cảnh tượng trời đất thay đổi kì lạ.

“Anh ta không thể như thế...tôi đã không sao rồi, anh có thể nhanh chóng nói cho anh ta biết được không? Để anh ta dừng lại, được không?” Tôi có chút áy náy.

Vạn vật đều có linh hồn, tuy anh đã di dời động vật đi, nhưng mà thực vật cũng có linh hồn!

Hơn nữa tôi đã nhìn thấy máy bay trực thăng phòng cháy chữa cháy bay qua đây để kiểm tra xem xét lửa, nếu chuyện này làm to lên, không phải một câu núi rừng cháy lớn mà có thể giải quyết được!

“Lúc kéo cô ra ngoài, Nguyên Lang đã bay đi báo tin, nhưng mà...Đế Quân đại nhân rất tức giận, cho dù biết cô không sao, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho người luyện thi, diệt cỏ phải diệt tận gốc, anh ấy sẽ không dừng tay.”

Quyền Văn Hình dừng lại một lát, lặng lẽ quay sang phía tôi: “Nữ chủ nhân, thuộc hạ biết đây không phải lỗi của cô, nhưng mà Đế Quân đối với cô...yêu thích như vậy, thật không tốt.”

“Nếu đế quân đại nhân chỉ là tán tiên thì không nói gì, nhưng anh ấy là vị thần phụ trách quản lý việc luân hồi ở âm ty, anh ấy có thần chức và điều kiêng kị quá nhiều, như thế là mất đi cái lớn mà trọng cái nhỏ, rất không thích đáng... Hy vọng nữ chủ nhân có thể khuyên nhủ anh ấy.”

Tôi hiểu những gì Quyền Văn Hình nói, nhưng làm sao tôi có thể khuyên nhủ được anh?

Anh đưa tay lên thì trời đất biến sắc, lật tay xuống thì âm dương luân chuyển.

Tôi đâu có thần thông như vậy, có thể vào lúc này đi khuyên nhủ anh? Tôi ngay cả ống tay áo của anh còn chưa chạm được!

Lửa thiêu cháy vạn vật, đó là khói của tội ác, lại làm cho anh tăng thêm nghiệp chướng.

Tôi có thể chạm vào mặt của anh, mặt mũi, sống mũi và môi của anh, cũng có thể kề vào ngực anh, xoa nhẹ ngực, eo và thậm chí là từng tấc da của anh, nhưng mà...

Nhưng mà.

Chỉ cần anh quay người lại, tôi ngay cả ống tay áo của anh cũng nắm không được.

Tôi chỉ là một người phàm trần.

Một người bị cách ly giáo dưỡng trong mười sáu năm, chuẩn bị đồ cúng tế thờ cúng.

Tôi thậm chí đã học pháp thuật hơn nửa năm nay, mặc dù đã trải qua một số chuyện, nhưng mà tu vi đạo pháp của tôi rất kém, tôi không có chuyên tâm tu luyện, không có làm được nhiều việc thiện, cũng...cũng không sinh nhiều con.

Tôi không thể làm được, không có cách nào có thể làm được.

Anh sinh ra đã là một vị thần, còn tôi chỉ là người phàm nhỏ bé, có thể nhận được sự thương hại và yêu thương của anh, nhưng lại không có cách nào cùng anh tay nắm tay kề vai sát cánh.

Không gian bên cạnh tôi đột nhiên nứt ra, trong khe hở một tia màu đen như sấm sét, Mộc Thiên Hành xuất hiện ở bên cạnh tôi, gần như ngay lập tức, thanh trường kiếm trên lưng Quyền Văn Hình xuyên thẳng về phía anh ta.

Mộc Thiên Hành nắm lấy thanh kiếm của anh ta, gập các ngón tay của mình lại và niệm một loạt các câu thần chú nghe không hiểu, sau đó cây song trên vách đá đột nhiên mang theo một tia sáng bay tới.

“…Anh là Đại Vu?” Quyền Văn Hình xoay người tránh đi, nhìn thấy những cây song đó giống như yêu tinh cây quái đản lấy lòng ẩn náu dưới chân của Mộc Thiên Hành, giọng điệu của anh ta thoáng có chút kinh ngạc.

Mộc Thiên Hành không nói, vươn tay xách tôi lên...thật sự là xách lên, đôi chân của tôi đều rời mặt đất, quần áo bị kéo rách căn bản không chịu nỗi bàn tay to lớn của anh ta.

Tiếng xoẹt kêu lên một tiếng, quần áo lại rách càng lớn, tôi có chút tức giận: “Nhanh buông tay ra! Xé nát quần áo của tôi, tôi không giúp anh tìm vợ đâu!”

Anh ta sửng sờ một chút liền hỏi: “Đây không phải là kẻ thù của cô sao?”

“Không phải, là người của tôi, anh ta đến để cứu tôi.”

Anh ta giơ tay loại trừ câu thần chú, những cây song đó vừa nãy còn giống như một đám tiểu yêu quái vây quanh anh ta, hiện tại trong phút chốc mất đi sinh khí, tiếp tục nằm ở trên vách núi an phận làm thực vật hiền lành.

“Sao cô không nói sớm! Tôi còn nghĩ rằng cô bị kẻ thù bắt đi! Cửa Phật đằng kia bị đốt cháy tôi còn không kịp chạy qua, ưu tiên đến cứu cô trước!” Mộc Thiên Hành tức giận gầm lên với tôi.

Trời ạ...anh ta vừa mới xuất hiện đã muốn đánh người, có chỗ trống nào cho tôi xen vào sao?

Anh ta đặt tôi xuống, rồi vội vàng xoay người đi vào không gian, tôi vội túm lấy anh ta, hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”

“Đi củng cố lại cửa Phật! Tên khốn kiếp nào dám phóng hỏa đốt núi!” Anh ta chửi một câu.

Ơ? Tên khốn khiếp?

Kiếm của Quyền Văn Hình lại lập tức đâm tới: “Phàm nhân cũng dám nhục mạ thần linh!”

Hai người lại muốn đánh nhau, tôi vội kéo thắt lưng của Mộc Thiên Hành lại: “Đừng đánh! Ở đằng kia là...là chồng của tôi vì muốn tìm tôi, đã phóng hỏa đốt núi để tìm ra cửa Phật, mới có thể vào làng của người luyện thi! Anh mau đưa tôi đến đó!”

Mộc Thiên Hành dứt khoát xách tôi nhanh nhẹn nhảy vào trong không gian, sau khi bước vào vẫn là bờ sông!

Tôi bước trên mặt nước và di chuyển lên một cách khó khăn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mới phát hiện bầu trời không chỉ đơn giản là nhuộm đỏ, mà còn có một lỗ màu đen mờ mờ ảo ảo phía trên bầu trời, những đám mây đỏ xung quanh bị thu hút giống như vòng xoáy. Đây... tưởng chừng như là hiện tượng thiên văn thảm họa ập tới.

Độ nóng thiêu đốt của lửa nghiệp khiến tôi nhức cả mắt, Giang Lãnh cuối cùng là muốn làm cái gì?

Quyền Văn Hình nói anh muốn diệt cỏ tận gốc, chẳng lẽ anh đem cả thôn của người luyện thi đốt thành tro bụi?

Đến gần hơn, tôi nhìn thấy một hình bóng mờ ảo to lớn ở trong hư không, một tay cầm xiềng xích to lớn, một tay cầm một thanh trường kiếm màu trắng mờ ảo.

Trường kiếm vung ra, toàn bộ các linh hồn bị xiềng xích khóa lại rồi tan thành tro bụi!

Linh hồn của trời, linh hồn của đất và của sinh mệnh, không sót lại bất kỳ thứ gì.

Hình bóng này...chẳng lẽ là pháp tướng của Giang Lãnh?

Tôi kinh hồn nhìn anh mặc một bộ màu đen huyền, tay áo tung bay, quay lưng về phía bờ sông, đối mặt với lửa nghiệp đỏ bừng, hờ hững đứng trên tảng đá bên bờ sông.

Tay trái của anh giương cao, xuyền xích bay ra giam giữ sinh mạng, hơn nữa là giam giữ ba linh hồn, tay phải cầm kiếm vung ra, ba linh hồn tan biến như gió thoảng.

“Giang Lãnh!” Tôi không kìm được mà gọi một tiếng.

Cơn gió bắt đầu mạnh hơn, thẳng lên chín tầng mây, lửa nghiệp cuồn cuộn ngất trời như vậy, anh làm sao tiêu trừ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.