Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 220: Cát trong lòng bàn tay




Giang Lãnh không quan tâm đến vấn đề linh hồn, nhưng khi Bạch Vô Thường nói rằng đây là sự phân tách của linh hồn, giọng điệu của anh có chút kinh tởm: “Lại là Tư Đồ Nam? Anh ta trốn ở đâu?”
“Ai biết được cơ chứ…anh ta ở phía sau thao túng người lọc xác chết, bây giờ ngôi làng bị phá hủy, và mỗi vị Tương Ngô đều ra lệnh tìm anh ta, tuy nhiên anh ta có vỏ bọc nguy trang của nhiều người, muốn tìm anh ta cực kì khó…”
Giọng nói bất lực của Bạch Vô Thường vang lên.
“Cho dù có xua đuổi đám quỷ nhỏ bên dưới để hủy diệt cũng vô dụng, Tư Đồ Nam đã quá quen thuộc với cách tránh né sự truy tìm của âm ti rồi, nếu không anh ta làm sao có thể tự do làm điều ác trên dương gian nhiều năm như thế? Không thể không lo lắng…”
Giang Lãnh ngắt lời hắn: “Đừng viện cớ…lệnh cho mỗi vị Tương Ngô ở khắp nơi cho dù kiểm tra từ nhà hay từng người cũng phải kiểm tra lại”
.
“…Thật sư muốn như thế này sao?”
Bạch Vô Thường cau mày, thuyết phục: “Minh phủ có hơn năm mươi ngàn quỷ sai, đồng thời tính thêm âm sai trên dương gian là bảy mươi ngàn hoặc tám mươi ngàn tên, làm sao có thể tra soát hết hàng trăm triệu người?”
“Kiểm tra từ nhà này sang nhà khác.”
Giọng điệu Giang Lãnh chắc nịch.
“Ôi, đúng là yêu vào làm mụ mị đầu óc mà.”
Hắn cố ý nói lớn tiếng để cho tôi nghe.
Tôi kiên trì và mở toang cửa phòng tắm, cố gắng thuyết phục Giang Lãnh đừng ném con quỷ sai nhỏ bên dưới như thế.
Tôi chưa kịp nói thì Giang Lãnh đưa tay ra sau lưng, ra hiệu cho tôi im lặng.
Tôi… “Anh cũng thấy rồi đấy, cơ thể cô ta ngày càng trở nên không ổn, mục đích tìm Tư Đồ Nam của các vị Tương Ngô là làm anh ta không dám xuất hiện, nếu như chỉ là xúi giục một vài yêu tinh và cô hồn tác oai tác quái, nó không có vấn đề gì, không phải là cái gì đó quá lớn lao, chỉ cần Tư Đỗ Nam không dám xuất hiện, cô ta sẽ an toàn hơn, hiểu không?”
Giang Lãnh trầm giọng nói với Bạch Vô Thường.
Ba con mắt tà ác của Bạch Vô Thường hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ánh nhìn đó nhanh chóng mất đi, hắn nhếch mép cười với tôi rồi nói: “Thật là đằm thắm, Đế Quân lại yêu thương vợ đến như vậy.”
Giang Lãnh lạnh lùng nói: “Anh không đau lòng sao? Vợ có bỏ đi thì anh cũng không quan tâm.”
Phỉ nhổ! Anh Thất có vợ sao? Tôi chết lặng khi cho đến khi Bạch Vô Thường biến mất khỏi phòng, tôi vẫn còn choáng váng chưa định thần lại được.
Giang Lãnh ôm tôi ngồi trên bệ cửa sổ: “Biểu cảm này của em thật ngốc.”
Tôi nhanh chóng xoa mặt, hỏi: “Bạch Vô Thường có vợ sao?”
“Tất nhiên là có, trong một vài Đạo Quan, vợ anh ta vẫn thích hương khói, tuy nhiên gần đây vợ anh ta đã bỏ đi.”
Giang Lãnh nói chuyện về đôi vợ chồng này một cách thờ ơ.
“Bỏ đi, bỏ đi rồi sao? Thần linh cũng cứng đầu như vậy sao?”
Thật ra, khi nhắc đến hai chữ cứng đầu, Giang Lãnh xứng đáng được nhắc đến đúng chứ? “Em cũng rất cứng đầu, Mộ Lan Lăng.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Em còn có thể vác bụng chạy đi bắt quỷ.”
“Em không sợ, có anh của em và anh Thất, còn có linh thai, và còn những lời mà anh đã căn dặn.”
Tôi mỉm cười.
“…Em như vậy gọi là được nuông chiều đến kiêu ngạo.”
Tôi đang thầm mím môi cười, nuông chiều đến kiêu ngạo? Những lời yêu thương của Giang Lãnh làm tôi không thể nào cưỡng lại, đôi khi tôi cảm thấy mình không bị anh ấy kiểm soát, mà hoàn toàn bị anh làm cho mê muội.
Sẽ cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của anh còn thân thiết hơn cả oxy, sẽ cảm thấy những đầu ngón tay lạnh ngắt của anh như những tia lửa râm rang.
Sẽ cảm thấy những lời nói của anh giống như truyện cổ tích, sẽ cảm thấy cái ôm của anh thật an toàn và mềm mại như đôi cánh.
Tôi gần như quên mất anh chàng này lúc mới đầu đã hành hạ tôi như thế nào.
“… Bạch Vô Thường nói pháp quyết niệm chú của em không tầm thường chút nào mà rất lợi hại đúng không?”
“Tất nhiên rất lợi hại, thiết lập nhà ngục và thu thập lũ quỷ mà ông em dạy, em sử dụng nó là tốt nhất.”
“Hả…những gì được dạy trong sách em dùng không tốt sao?”
“…Em nhớ tốt những gì mà ông đã dạy.”
“Ừ, vậy ta sẽ dạy thêm cho em vài cái nữa.”
Anh bấm vào lòng bàn tay trái của tôi, chỗ da đó có chút máu to bằng hạt gạo, trong lòng bàn tay có một ít cát để tôi có thể nhanh chóng xác định được vị trí.
Chúng tôi nương vào bệ cửa sổ, cầm của tôi đặt lên trên khuỷu gối của anh và tay trái của anh được điều khiển thành các cử chỉ khác nhau.
Anh dạy một cách tùy tiện, tôi học nhưng suy nghĩ lung tung.
“…Giang Lãnh.”
Đột nhiên tôi nghĩ đến một vài hình ảnh, hai má nóng bừng lên.
Anh ngước mắt lên nhìn tôi, đường đồng tử vàng sẫm trong đôi mắt lạnh lùng thật mềm mại.
Những ngón tay lạnh lẽo lướt qua tai tôi, và mở lòng bàn tay tôi để tôi nhìn vào.
Hành động như vậy, giống như lần trước muốn lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Hãy nhớ rõ nhiệm vụ của mình.”
Nhưng lần này anh cười khúc khích và nói: “Lan Lăng à Lan Lăng…em thật ngốc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.