Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 225: Nghĩa trang linh hồn (2)




“Đây là một...nghĩa trang linh hồn……mọi người chạy mau lên……”
Bà cụ run run rẩy rẩy nói.
“…”
Nghĩa trang linh hồn? Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy, vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên như vậy.
Tôi quay đầu nhìn sang anh trai, anh ấy nhún nhún vai, rõ ràng cũng không biết nghĩa trang linh hồn là nơi như thế nào.
“…”
Sau khi viện dưỡng lão đóng cửa, bà cụ đã bị chuyển đến đây ở.
Bà cụ lảm nhà lảm nhảm suốt ngày, chắc bị người ta tưởng là bệnh nhân tâm thần.
Thực ra hoàn cảnh của bà cụ như vậy khá là đáng thương, hầu như tất cả những người trong vòng kết nối của chúng tôi đều đã phạm phải năm điều xấu và ba khuyết điểm.
Năm điều xấu đó là, góa vợ, góa chồng, mồ côi, đơn độc, khuyết tật; ba điểm yếu đó là, tiền bạc, sinh mệnh và quyền lực.
Còn có thêm ba loại điểm yếu nữa đó là, gia đình, tình bạn và tình yêu.
Mọi thứ trên đời này đều tồn tại theo luật nhân quả, thế giới vốn dĩ đã có quy luật vận hành riêng của nó, người trong vòng âm dương dám lẻn xem thiên cơ, dù cẩn thận đến đâu đi chăng nữa cũng đều có thể làm thay đổi cách thức hoạt động của mọi thứ, vì vậy mà ông trời sẽ trừng phạt thích đáng những người này.
Vì thế mà chúng tôi không có sinh mệnh hoàn chỉnh, nhưng mà như vậy cũng không sao, hầu hết những người trong nghề này đều coi nhẹ việc đó.
Trước kia tại sao người ta hay nói thầy bói mù đoán mệnh là chuẩn nhất, bởi vì họ đã phạm phải năm điều xấu, đó là, “khuyết tật”
, lá gan cũng đủ to, vì thế mà dám nói ra nhiều điều không nên nói.
Điều kiện trước tiên là họ thực sự bị mù, hiện nay rất nhiều người giả mù để làm thầy bói, đi lừa gạt kẻ khác.
Lại nói đến tình cảnh gia đình tôi, bố và mẹ không dễ dàng gì có thể đến được với nhau, kết quả là mẹ tôi lại mất sớm, bố tôi thành góa vợ.
Lại còn bị quỷ vương hành cho một trận, lại phải tốn rất nhiều tiền để chữa trị.
Họ hàng thân thích cũng không nhiều, bạn bè cũng không có mấy, tình yêu thì càng không cần nói đến, trước mắt xem ra chỉ có mỗi tôi mới có thể bàn luận một chút về hai chữ “tình yêu”
này.
“…”
Vòng hạt gỗ xoan đào trên tay bà cụ Ô, mỗi một hạt đại biểu rằng bà cụ đã từng chết qua một lần, nhìn một chuỗi hạt dài quấn quanh chiếc cổ tay gầy guộc của bà cụ, có thể nhìn ra bà cụ Ô hồi còn trẻ đã trải qua bao nhiêu “huy hoàng”
, nhưng cảnh già vốn dĩ thê lương… Điều này cũng chẳng có cách nào giải quyết được cho hợp lý, người đã vì tranh thủ từng giây từng phút để giữ lại sự sống còn mà nói, làm gì còn chút tâm tư nào để đi tính toán trước tương lai sau này đây, lại còn có thời gian để suy xét về tuổi già chứ? Trước mắt chỉ cần còn sống, chuyện gì cũng có thể làm được.
Hồi trẻ, cuộc sống của bà cụ không tốt, bà cụ là bà đồng, không thể không hiểu luật nhân quả, có lẽ đã dự liệu trước được rằng bản thân những năm về già, chỉ có thể sống ngày nào tính ngày đó, không hơn.
“…”
Khi tôi về đến nhà, hỏi bố: “Nghĩa trang linh hồn là gì?”
, bố tôi một mặt mờ mịt: “Con nghe cái này ở đâu?”
“Bà cụ Ô nói.”
“…Lạ thật, bà đồng này nói chuyện đều tránh nói vào vấn đề chính, tại sao đột nhiên lại trực tiếp thành thật nói ra câu then chốt như vậy?”
Bố tôi tấm tắc cảm thán.
“Vậy nghĩa trang linh hồn rồi cuộc là cái quái quỷ gì vậy ạ?”
Tôi truy hỏi đến cùng.
“Bố cũng không biết, nghe có vẻ như, đại khái là nơi tiễn quỷ?”
Bố tôi đeo tai nghe lên, co người lại vào phía sau cái tủ, chơi game.
“…”
Ông già này, hơn bốn mươi tuổi đầu rồi, vẫn còn nghiện game! Gen di truyền thực sự là đáng sợ, anh trai tôi cũng là một con nghiệm game chính hiệu.
“…”
Tôi về đến nhà thì trời đã muộn, gã chồng quỷ đã ở trong phòng rồi, nhìn anh cau mày lại, tôi ngay lập tức mang áo ngủ chạy thẳng vào nhà tắm.
“Em chạy cái gì mà chạy!”
Anh quát lên một câu: “Đóng cửa có tác dụng sao?”
…Không có tác dụng.
Anh trực tiếp đi vào, tôi trốn sau tấm rèm, vừa cởi đồ, vừa nói chuyện: “Em muốn đi nhìn xem Từ Bảo Trân có bị hồn lìa khỏi xác không…rõ ràng ban ngày vẫn không có gì nguy hiểm.”
“Không nguy hiểm? Trên người em có mùi gì đây? Đều là âm khí của quỷ!”
Giang Lãnh cau mày hỏi.
“Thật mà! Chỗ đó ban ngày còn có gió cả nắng đẹp nữa, nhưng bà cụ Ô nói với em, chỗ này là một…nghĩa trang linh hồn? Thế nào là nghĩa trang linh hồn vậy?”
Giang Lãnh khẽ cau mày: “Lát nữa nói chuyện sau, tắm nhanh lên.”
Ông chồng này, bảo tôi tắm nhanh lên, nhưng mà vẫn đứng ở đó, làm sao mà tắm cho được? ”
Mộ Lan Lăng, em đừng nghĩ đến việc tự mình đối phó với Tư Đồ Nam, đạo hạnh của em so với anh ta còn kém xa, tâm tư cũng sâu không bằng.”
Giang Lãnh lạnh lùng trách tôi.
“…Em cảm thấy ban ngày không có gì nguy hiểm mới đi mà.”
“Ta không có cách nào ở bên em cả ngày, ta không thể rời điện Minh Vương lâu được, nếu rời khỏi đó sẽ làm trì hoãn vòng luân hồi, chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của một ngày mới có thể rời khỏi, cái công việc này thật phiền phức…nếu như em muốn đi đâu, có thể đợi ta, đến tối rồi đi.”
Đến tối mới đi? Người bình thường đến tối đều đi ngủ… “…”
Giang Lãnh nghe tôi kể chuyện hôm nay gặp phải, anh không hài lòng cau mày hỏi: “Em đã nhìn thấy cảnh bác sĩ quan hệ với bệnh nhân chưa?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Anh ta mặc một chiếc áo trắng, em cái gì cũng không nhìn thấy!”
“Hừ!”
“Em từ trong gương nhìn thấy anh ta hai mắt trợn trắng, cẳm chảy đầy nước dãi, đây không phải hình dạng của một người bình thường…nhưng sau này, khi nói chuyện với bọn em lại thấy anh ta trở thành người bình thường, anh trai anh nói, giống như một góa phụ, một số người sử dụng dục vọng này để điều khiển linh hồn cô đơn.
Linh hồn đã chết đối với cơ thế người luôn có một loại hấp dẫn trí mạng, những linh hồn này khát vọng cơ thể người chết, vì vậy mà luôn ở lại trần gian lang thang khắp nơi, điều này bị một số pháp sư xấu xa đứng sau lưng giật dây.”
“Nhưng bà cụ Ô đó lại nói đây là nghĩa trang linh hồn, em từ trước đến giờ chưa từng nghe qua nơi nào có tên như thế…”
Tôi ngước mắt lên nhìn Giang Lãnh, hy vọng đế quân đại nhân có đồng cảm cho tôi.
Giang Lãnh khẽ cau mày, anh dường như cũng chưa nghe qua nơi này: “Nhìn chung mà nói, đây có thể là nơi giúp các linh hồn trở lại âm phủ, vậy lẽ ra những linh hồn đó phải được siêu độ rồi, không nên có tên là “nghĩa trang”
, nếu như linh hồn lại chết đi một lần nữa, thì nó chỉ còn lại là đống tro tàn…”
“…Vậy cái bệnh viện này, có phải là nơi xóa bỏ các linh hồn vĩnh viễn không? Làm việc này có điều gì tốt chứ?”
Giang Lãnh lắc lắc đầu: “Em còn nhớ tòa tháp trong tay ông cố của em không? Khi để linh hồn của bà em vào đó, có thể hấp thu âm khí, khiến cho bà em sống động như thật.”
“Em vẫn nhớ.”
Linh hồn đa số đều mờ mờ mịt mịt, không biết gì, hoặc lâu dần trở nên biến thái, bởi vì họ bị ám ảnh, trở thành kì quái hoặc ác quỷ, vân vân, nhưng bà tôi vẫn xinh đẹp, sống động, như người sống, một nụ cười, một cái cau mày vẫn không khác gì lúc sống.
“Cái tháp đó là đồ vật mà âm phủ tạo ra, có thể coi là một báu vật ở trần gian, có thể dưỡng được linh hồn, nếu như ông cố em có dã tâm làm điều ác, cái tháp này có thể biến bà em thành một ác quỷ, so với những linh hồn tu từ ma thành tiên không khác nhau là mấy, đây đều là phương pháp tu luyện từng phần.”
Tôi có vẻ như nghe hiểu một chút rồi: “Vì vậy…nghĩa trang linh hồn là nơi tinh luyện các linh hồn?”
“Chỉ là phỏng đoán thôi, ta sẽ phái người đi kiểm tra, tối mai chúng ta đi nhìn thử xem…Tư Đồ Nam mất tích, tên đạo sĩ đó đã bị giam giữ linh hồn, lẽ ra nên có một linh hồn khác trú trên thân người đó…theo thói quen của Tư Đồ Nam, hồn ma này cũng được tinh luyện trên cơ thể người sống, rất khó tìm.”
Nói xong, Giang Lãnh vén tóc sau gáy tôi lên, nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn: “Ngày mai ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, rồi đi… sau này đừng đi một mình nữa.”
“Ừm……”
Thật ra tôi muốn nói, vẫn còn có cô Lâm và bốn hộ vệ nữa, nhưng trong mắt Giang Lãnh mấy người này đều là vô dụng.
Sang đêm hôm sau, tôi mới biết thế nào là “Sắp xếp ổn thỏa.”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.