Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 265: Giết gà dọa khỉ




“...Người đàn ông mặc quần dài đi dép lê trước mặt em, đầu tổ quạ, chỉ ăn uống cả ngày, để tôi tìm thấy sự quyến rũ của anh sao? Quá khó rồi đấy.”
“Phù… vào cái ngày em về nhà lúc mười sáu tuổi, không thấy một anh trai đẹp trai như vậy rất đáng tự hào sao?” Anh ấy lau tóc một cách đầy tự luyến.
Mười sáu tuổi...
Tôi nhớ đến người đàn ông có hơi thở lạnh lẽo năm đó, tôi chỉ nhớ đến nỗi đau và nỗi sợ hãi mà anh ta đã mang lại cho tôi, sau đó tôi bị mắc bệnh nặng, cả người đều trong cơn mê man.
Tôi không biết bản thân mình sống thì có ý nghĩa gì. Mỗi ngày trôi qua đều mở mắt một cách máy móc, mơ mơ màng màng mà sống qua ngày.
Bây giờ nghĩ lại, Giang Lãnh lúc đó không có màn dạo đầu, một cái ôm cũng không có, có lẽ anh ấy không biết làm gì với đồ cúng tế đúng không?
Ngồi một chỗ một trăm năm mà anh không cảm thấy lâu, nhưng đợi một người trưởng thành hơn mười năm lại không dễ dàng chút nào.
Bởi vì trong lòng còn có hy vọng, bất giác sẽ mềm lòng.
Anh ấy nói “Đừng sợ”, nhưng cho đến sáu tháng trước, tôi vẫn còn sợ hãi anh.
Nếu như giống như anh trai tôi nói: “Sự quyến rũ thì chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra”, một nửa tâm hồn tôi đã bị đôi mắt anh hút mất.
Nó sâu như một vực thẳm đen tối, với những hoa văn đồng tử như dung nham, thu hút tôi, đứng trên một vách đá lẻ loi, từng bước rơi xuống.
“Khi anh lần đầu tiên nhìn thấy chồng em, em đoán xem anh nghĩ gì?” Anh tôi đột nhiên bật cười.
“...Đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.”
“Anh nghĩ: Chết tiệt, giá trị nhan sắc được thật đấy! Bộ dạng này thì bị ngủ cũng không thiệt! Cứ để em gái mình ngủ với cậu ta đi!” Anh tôi nhếch mép nói.
Tôi âm thầm trợn mắt với anh ấy.
Tôi ngủ với anh ta? Từ trước đến giờ tôi đều bị anh ta đè cánh tay lên giá gỗ, tự do mà ra ra vào vào, làm gì có chút gì giống như tôi “ngủ” anh ta?
“Ồ...thật đáng tiếc, em còn trẻ, non kinh nghiệm, không biết ôm đầu đàn ông...”
Hả? Nắm lấy đầu người đàn ông?
Trong đầu anh đang nghĩ cái quái gì vậy?
Nó không phải là chiếm lấy trái tim, dạ dày của một người đàn ông, những thứ kiểu như thế này sao?
Tôi liếc nhìn anh hai mình đầy nghi ngờ, anh ấy có nhầm lẫn gì không?
“Nhìn cái gì? Cái đầu của người đàn ông, cái đầu!”
Anh đưa ngón tay lên đầu và đũng quần.
“Hai đầu ở trên dưới! Cục cưng à! Cái đầu ở trên và ở dưới! Phải biết cách nắm bắt, người âm nào, thần thánh nào, tất cả đàn ông phải ngoan ngoãn, để em có được những gì em muốn!”
Cái tên này!
Biết mà, anh ta một ngày không nói đến mấy cái chuyện đó thì cả người khó chịu mà!
Mấy lão phịch thủ học ngành y có phải đều như anh ta không? Nói đến nội tạng con người, tôi phải tự động hạ âm thanh xuống mới nghe lọt được!
“Anh ta lại giở trò lưu manh!” Tôi tức giận.
“Anh làm anh cả như người mẹ mà! Anh thay mẹ quan tâm em, vì sợ em còn bé sẽ bị người lừa gạt!”
Anh cả giống mẹ?
Cái tên này đúng là giỏi ngụy biện!
Suốt dọc đường tôi bị anh trêu chọc thích thú, bất tri bất giác, tôi đã về tới nơi rồi.
Khi tôi bước xuống xe, anh hai tôi vươn vai và nói: “Anh kiệt sức rồi.”
Tôi chợt nhận ra rằng trên con đường cũ gập ghềnh đó, anh ta đã nói chuyện vớ vẩn với tôi, tôi bị anh ta làm cho mất tập trung, không hề say tàu xe cũng không thấy khó chịu. Anh ta cố tình làm vậy sao?
Thật là...có anh hai thế này...đừng vui quá.
Trường trung học cơ sở của huyện được nghỉ sớm, em họ Trần Tú Lam ngồi tán gẫu với mấy cô gái cùng làng dưới gốc cây trước cửa ngôi nhà cổ, ngay khi nhìn thấy chúng tôi đã chạy nhanh đến.
Anh hai tôi bị cô ấy làm cho ngã nhào, vừa nhìn thấy cô ấy, anh tôi cảm thấy khiếp sợ lập tức hét lên: “Em làm gì vậy, lao tới như lợn rừng, em có thể dè dặt hơn được không! Lan Lăng bây giờ bụng bự hơn rồi, lỡ đụng phải em ấy thì phải làm sao?”
“Anh là đồ lợn rừng!” Cô ấy tức giận nhăn mũi: “Anh chỉ biết quan tâm đến em họ của mình. Em cũng là em gái của anh mà.”
“Lan Lăng là em gái thực sự, còn em chỉ là em họ, em có thể so sánh được không? Hơn nữa, em có thể yên lặng như Lan Lăng được không? Đi đi.” Anh hai tôi đuổi cô ấy đi.
Tôi thì thào: “Anh đáng sợ quá đấy. Em ấy không biết khi ngủ rồi sẽ sinh hồn sinh quỷ sao. Bây giờ giữa thanh thiên bạch nhật, em ấy còn đeo một sợi dây đỏ quanh cổ. Anh sợ gì?”
“…Cái bóng tâm lý.” Anh tôi nhếch miệng, xách hai chiếc vali vào cửa.
Dì Trương là người dân trong làng, làm việc ở nhà. Ông cố của tôi cần người chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày, dì Trương làm tất cả việc nấu nướng và dọn dẹp. Khi nhìn thấy chúng tôi, bà nói: “Ông cố lúc nào cũng nói sao cô cậu còn chưa tới, thiếu gia chủ, mau đi chào hỏi ông ấy đi.”
...Tiếng gọi “thiếu gia chủ” này của bà ấy rất êm tai, nghe như tiếng gió thổi vậy.
Những người thân trong gia đình tôi có lẽ đã nghe phong phanh được rồi, bữa cơm tối hôm nay chắc cũng không yên.
Theo thông lệ trước đây, các bữa ăn tối của gia đình đều ở dinh thự của ông cố. Nhiều bàn tròn lớn được đặt trong sân, mọi người phải ngồi vào bàn lúc sáu giờ. Sau đó bàn đầu tiên được dành cho ông cố, khi nào ông cố nói ăn cơm thì mọi người mới được động đũa.
Tôi và anh hai đang ngồi ở hai bên trái và phải của ông cố, nhìn nhóm người đông đúc này trong gia đình, không vội để nói về việc bàn giao việc, mà trước tiên nói về tin tức tử vong của Mộ Vân Giang.
Câu chuyện về Mộ Vân Giang đã lan rộng trong gia đình, tôi nghe nói mẹ anh ta ngất đi vì khóc rất nhiều lần, người con trai duy nhất đã ra đi và chết một cách thê thảm, mẹ anh ta ốm đến mức không thể khóc được nữa và cũng không đến bữa tiệc tối ngày hôm nay.
Ông cố uống trà vẻ mặt bình tĩnh, nói với tôi: “Vốn dĩ bố mẹ cậu ta vẫn ở trước mặt ông vẫn làm loạn, nói chuyện này có liên quan đến cháu, cho nên cháu phải giải thích rõ chuyện này.”
Tôi cau mày nói: “Giải thích gì vậy? ạ Mộ Vân Giang và một người khác muốn bắt cóc cháu. Cháu bị anh ta đánh gục, bỏ vào bao rồi lên xe. Suýt nữa thì bị anh ta lợi dụng. Cháu có thể giải thích thế nào nữa?”
Ông cố gật đầu nói: “Tất cả những điều này ông đều hiểu, nhưng bố mẹ nó nghĩ đây chỉ là lời nói từ một phía, bây giờ không có bằng chứng thì phải tìm một lý do khác...Ai dám thừa nhận con trai mình đã phản bội gia đình mình phải không? Hừ hừ...”
Ông cố cười nhạt từ lúc hai tuổi, ngước mắt ra cổng.
Mẹ của Mộ Vân Giang, vốn dĩ đang “nằm trên giường bệnh”, lúc này mới chạy đến cùng các chị em ruột của mình, bà ta quỳ xuống trước mặt ông cố: “Ông cố, Vân Giang nhà tôi chết thảm, ông phải là đứng về phía gia đình tôi. Chúng tôi luôn kín tiếng và lương thiện khi ở trong gia đình này, không ngờ con trai mình lại khốn khổ như vậy, Vân Giang rất lương thiện, hẳn là bị người khác lợi dụng lừa gạt...”
Bà ta nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sưng đỏ:
“Lan Lăng, cô chủ, cô chủ cao quý! Vân Giang của tôi không có liên quan gì với cô, vậy tại sao khi cô trở về lại lấy đi linh hồn và sinh mệnh của nó? Cô nói cô phục vụ người âm, cô đã bắt đầu phục vụ ở tuổi mười sáu, và cô vẫn chưa chết! Cô là loại yêu quoái nào có thể phục vụ người âm và lấy đi linh hồn của những người xa lạ vậy!”
Tôi cau mày, đây có phải là lưỡi dao đang chĩa thẳng vào tôi không?
Ông cố sắc mặt lạnh lùng, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, xem ra là cố ý để cho mẹ của Mộ Vân Giang làm ồn.
Vừa hay để chúng tôi giết gà dọa khỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.