Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 270: Người đáng tin cậy




Anh tôi sống ở tiểu viện bên cạnh, Giang Lãnh tóm chặt lấy người giấy kia, không vội vã dùng lửa đốt đi mà theo tôi vào nhà cách vách.
Tôi đập cửa, bên trong không có âm thanh gì, Giang Lãnh cứ thể đi vào phòng rồi mở cửa phòng ra từ bên trong.
Anh tôi đang ngủ ngon lành trên chiếc giường động Nguyệt kia, anh ấy ngủ một mình nên lười kéo màn, mắt thường có thể thấy anh ấy ôm chăn ngủ rất say, chúng tôi đi vào mà anh ấy cũng không phát hiện ra.
Tôi ngồi ở cạnh giường giơ tay đẩy đẩy anh ấy: “Anh, anh… dậy đi!”
Anh ấy cởi trần mặc quần ngủ, bị tôi đẩy vài cái thì hừ một tiếng rồi xoay người tiếp tục đi ngủ, còn quấn chăn vào người mình như cái gối ôm.
Cái này hình như không đúng lắm á… tính cảnh giác của anh ấy rất cao mà, nếu trong nhà có tên trộm nào, tôi chỉ cần hô một tiếng là anh ấy có thể cầm gậy chạy thẳng ra bắt ngay rồi.
Nếu là ngày thường buổi đêm tôi đến tìm anh ấy thế này, thể nào anh ấy cũng phàn nàn một câu: Sao em không cạnh chồng em đi, chạy đến chỗ này tìm anh làm cái gì?
Mà bây giờ thì đến mắt anh ấy cũng không mở ra. Chỉ hừ hừ ậm ừ mấy tiếng “Lan Lăng…” rồi chẳng có sau đó nữa.
“…Có phải anh ấy bị người giấy câu mất hồn đi rồi không?” Tôi căng thẳng nhìn sang Giang Lãnh hỏi.
Pháp thuật người giấy câu hồn không biết bắt đầu nổi lên từ khi nào, nhưng vào ba trăm năm trước đã từng xảy ra một chuyện, sau đó rất nhiều khu vực huyện Bắc Hà đã ghi chép lại sự kiện này.
Dưới triều đại xưa ở Bắc Hà đã xuất hiện tin đồn sự việc người giấy tác oai tác quái, người ta nói những người giấy sẽ vào nhà rồi cắt mất tóc của người khác, người bị cắt tóc sẽ bị câu mất hồn phách, trở thành công cụ của bọn chúng, cuối cùng hồn phách tiêu tán mà chết.
Sau khi ở một số huyện xảy ra sự việc tương tự, khiến chó giai cấp thống trị thời đó chú ý đến, mặc dù những người chấp chính đã cực lực ngăn chặn mối hoảng loạn của dân chúng nhưng tuy nhiên, nó vẫn được ghi lại trong biên niên sử của huyện và lịch sử không chính thức, những truyền thuyết về vụ người giấy giết người và người giấy câu hồn cũng được lưu truyền đến cả những vùng núi hoang dã.
Anh tôi cũng không phải kiểu người tham ngủ nướng, từ trước đến nay sức lực vẫn luôn dồi dào, rất ít khi ngủ nướng, bây giờ gọi thế nào anh ấy cũng không tỉnh, có phải đã mắc mưu gì rồi không?
Tôi nhìn về phía Giang Lãnh, anh dùng hai ngón tay sờ sờ vào huyệt Bách Hội của anh tôi.
“…Anh ấy bị bóng đè rồi.” Giang Lãnh cau mày nói: “Em thử nói chuyện xem, nói những câu bình thường anh ấy hay nói ấy, hoắc là chuyện nào đáng nhớ sâu sắc vào.”
Những câu bình thường anh tôi hay nói? Những lời lão phịch thủ này nói, tôi không nói ra miệng được.
Những chuyện đáng nhớ sâu sắc này kia ấy à?
Tôi liều mạng moi hết trí nhớ cõi lòng ra hồi tưởng lại những câu thuật ngữ chuyên nghiệp anh ấy nói với tôi.
“Anh, Mộ Vân Thiên, mau dậy đi! Đại Long vừa đánh tới nửa đường thì bị quân đối phương diệt rồi!”
“…” Không có phản ứng.
“Còn có một động đội heo vì theo đuổi con gái mà bị hạ thấp chỉ số thông minh.”
“…” Vẫn không có phản ứng.
Goang Lãnh khẽ cau mày lại, nghiêm nghị hỏi tôi: “Em đang nói gì thế?”
Tôi… tôi đang nói về cái game “Liên Minh Huyền Thoại” của anh ấy! Đế quân đại nhân như anh bận rộn từ sáng đến tối muộn đương nhiên là không biết đây là cái gì rồi.
Anh tôi chẳng có tý phản ứng nào, loại bóng đè nào mà có thể khiến anh ấy ngủ sâu như vậy chứ?
Giang Lãnh nhíu mày nói: “Vậy ta đọc thần thú tới ăn bóng đè nhé? Nhưng thần thú sẽ hấp thụ linh khí ở đây, ông cố của em hao tổn bao nhiêu sức lực với dưỡng sinh trường thọ, nếu như bị hấp thu đi thì sợ rằng sau này linh khí sẽ không còn tác dụng nữa.”
Tôi có chút bất lực, nếu như thật sự không gọi anh tôi tỉnh lại được, vậy thì chắc chắn phải gọi thần thú đến ăn bóng đèn nhưng tôi cũng không muốn mất linh khí của ông cố.
“…Mau tỉnh dậy đi Mộ Vân Thiên.” Tôi hơi bất lực đẩy vai anh ấy nói: “…Ngũ Sát của anh bị người ta cưới đi rồi!”
Câu này lại có tác dụng thần kỳ!
Cơ thể anh tôi thế mà lại run lên một cái sau đó anh ấy lại hừ hai tiếng.
Tôi căng thẳng vỗ vỗ vào mặt anh ấy, rồi lại véo vào người anh ấy để đánh thức.
“Lan Lăng…” Anh tôi xoa xoa lông mày tỉnh lại, anh ấy cau chặt mày lại, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Điện thoại của anh đâu?”
Thật muốn đánh anh ấy một trận.
Anh hai nhìn thấy tôi mặc váy ngủ, còn cả Giang Lãnh mặc quần áo trong buộc lỏng lẻo đứng bên cạnh, mặt anh ấy đầy kinh ngạc hỏi: “Hai vợ chồng các người đứng đây làm gì thế? Đêm muộn rồi không ngủ đi chạy đến phòng tôi làm cái gì? Muốn đổi phòng để trải nghiệm cảm giác mới lạ à?”
Trải nghiệm cái đầu anh chứ trải nghiệm!
Anh ấy vội vàng lần sờ tìm điện thoại bên cạnh gối: “Vừa nãy anh mơ thấy Ngũ Sát bị người ta cướp đi mất… không đúng, anh có chơi game đâu nhỉ…”
“…Anh còn mơ thấy gì nữa?” Giang Lãnh đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Anh tôi nghĩ nghĩ một chút rồi hơi ngập ngừng trả lời: “Tôi còn mơ thấy Lan Lăng nữa, Lan Lăng khi còn nhỏ này… còn mơ thấy khung cảnh lúc mẹ tôi qua đời nữa, rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ nữa rồi, sao đột nhiên lại mơ thấy nhỉ? Hơn nữa cảm giác còn rất chân thật, giống như lại quay lại trải qua một lần nữa vậy.”
Giang Lãnh nhàn nhạt hỏi tiếp: “Gia tộc nhà hai người có Vu Chúc không? Đây là pháp thuật của người am hiểu Vu Chúc cả.”
Vu Chúc, cái này thì thì tôi thật không hiểu được, có những người che giấu rất kín đáo, đám hậu bối chúng tôi cũng thực sự không hiểu trưởng bối rõ lắm.
Đầu anh tôi đau như sắp nứt ra, ngồi trên giường xoa mạnh hai bên thái dương.
Tôi biết bị bóng đè rất mệt mỏi, năm ngoái khi Giang Lãnh đến bên cạnh tôi, anh dùng khoảng thời gian bảy ngày lấy phương pháp bóng đè này để cưỡng ép tôi tiếp nhận âm khí trên người anh, trong bảy ngày đó cứ buổi tối là dường như ngày nào trong mơ tôi cũng “tự mình” lĩnh hội sự đau đớn đó, đến ngày hôm sau rời giường cũng thấy đầu đau như sắp nứt ra.
“Anh, em đi tìm dì Trương lấy cho anh dầu gió để xoa nhé.” Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi lấy đồ.
Cả tòa nhà không có ai, dù tối đen nhưng tôi không sợ, tôi đã sống ở đây mười sáu năm rồi, tôi biết ngưỡng bậc thang nào là cao hay thấp.
Tôi mặc chiếc áo sơ mi của Giang Lãnh đi vào nội viện, vì để tiện cho việc hầu hạ ông cố trong cuộc sống hàng ngày nên phòng của dì Trường ở ngay bên cạnh phòng của ông cố.
Trong phòng dì Trương còn sáng ánh đèn vàng mờ nhạt, toàn bộ tòa nhà vào buổi tối cũng chỉ có nơi này là còn sáng đèn, thoạt nhìn thực hoang vắng, nơi này của ông cố vào ban ngày có nhiều người, buổi tối trống vắng, hẳn là anh cố ý sắp xếp như vậy.
Ban ngày cần dương khí tràn đầy, nhiều người qua lại, ban đêm thì cần yên tĩnh để ông cố nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không biết cái này có phải “linh khí cố ý tạo ra” mà Giang Lãnh nói hay không?
Áo khoác ngoài của anh ấy quá lớn, tôi ôm chặt vạt áo của anh ấy đi đến phòng dì Trương, nhưng hình như dì Trương đi ngủ rồi, tôi gõ cửa mà dì không trả lời nên tôi liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Thấy dì nằm ngủ nghiêng người về một bên trên giường cùng với quần áo phơi trong phòng, chăn cũng không đắp lên.
Tại bọn tôi trở về nên đã tăng lượng làm việc hàng ngày của đi ấy lên sao? Vừa làm cơm vừa nấu nước tắm, còn phải thu dọn phòng ốc cho chúng tôi ở nữa…
“…Dì Trương ơi? Tôi là Lan Lăng đây, tôi vào phòng nhé.” Tôi nói nhỏ coi như gọi dì rồi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.
Vốn dĩ dì Trương ngủ rất yên tĩnh, lúc tôi đi vào phòng của dì, dì đột nhiên giật bắn người rồi trực tiếp ngồi thẳng dậy khỏi giường.
Tôi bị dọa đến đầu tê rần, lùi lại vài bước!
Các cử động của dì rất cứng nhắc, mỗi một độc tác đều rất kỳ lạ.
Hơn nữa đầu của dì cong thành một góc vô cùng quái dị!
Ai lúc ngủ sẽ xoay đầu góc chín mươi độ để ngủ chứ?
“Ô…là cô Lan Lăng đấy à…” Dì cưỡng ép vặn vặn cổ, trên mặt cũng không có biểu hiện gì dị thường: “Cô chủ cô sao thế? Đêm muộn rồi cô không ngủ chạy đếm gọi tôi…có phải cô đói bụng rồi không? Để tôi dậy làm bữa khuya cho cô ăn nhé…”
Dì vừa nói vừa bước chân xuống giường, động tác di chuyển chậm đến kỳ lạ, không giống dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát như buổi sáng
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dì, tim đập mạnh, chẳng lẽ dì ấy không phải là người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.