Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 280: Vị khách không mời mà đến (3)




Anh tôi nhìn xuống bụng tôi thở dài.
Bây giờ làm gì cũng cảm thấy khó xử!
Tôi bây giờ chính là đồ phiền phức, sau khi sinh có lẽ lại càng lo lắng hơn, lo lắng về sự an toàn của đứa bé.
Cách tốt nhất là cố gắng nhanh giải quyết nhà họ Tư Đồ, nhưng giờ anh ấy hành động nhanh chóng, với với mối quan hệ quan trọng này lại thêm vững chắc, nhà họ Lâm không dám chống đối công khai, chúng tôi chỉ có thể đem từng thứ Tư Đồ Nam gom được trong nhiều lắm hủy tiêu đi.
Theo quy định, khi ăn tối các con cháu trong nhà chỉ cần vô tình làm gì đó là phải ra nhà kho ăn cơm.
Bình thường đồ ăn đều rất đơn giản, hầu như toàn là đồ chạy, đúng tiêu chuẩn ba món một canh, đãi ngộ của tôi tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày dì Trương đều hầm một bát canh cho tôi. Tôi ngồi cạnh ông cố, nhìn đám con cháu đang cúi đầu của ông, không nhìn được mà khuyên ông: “Ông, chúng ta cũng đã thấy hết con gái của vợ lẽ ông rồi, nhiều năm như vậy, ông nên suy nghĩ cho người ta cái danh phận vào dòng họ, cái này cũng không ảnh hưởng nhiều đến tình cảm của ông và bà cố…”
Ông cố cười đáp: “Bà cố của cháu mấy năm trước cũng từng nói qua, bà ấy nói mấy đứa nhỏ vô tội, bởi vì bà ấy mà mất đi sự yêu thương của người bố, khiến cho bà ấy càng thêm nghiệp chướng, bà ấy nói với ông rất nhiều lần… nhưng ông không đồng ý, ông sợ mấy đứa con của người phụ nữ khác sẽ khiến bà ấy uất ức.”
“Nhiều năm như vậy, những người phụ nữ kia đều đã chết rồi, con cái cũng đã già, đâu còn tức giận gì nữa đâu.” Tôi khuyên ngắn ông: “Dù sao cũng là con cháu của ông.”
Ông cố nhìn tôi cười: “Lan Lăng sắp làm mẹ rồi, bắt đầu thấy mềm lòng rồi à?”
Tôi có chút xấu hổ cúi đầu, ở độ tuổi này tôi đã làm mẹ, trong mắt người bình thường có phải rất buồn cười không?
“Lan Lăng dạo gần đây hay mềm lòng, khi gặp phải tà ma đều sẽ mang ra một chiếc bùa, thật là lãng phí mà!” Anh tôi cười.
Tâm trạng ông cố rất tốt, đáp lại lời anh tôi: “Anh em các cháu không ngờ lại nằm ngoài dự đoán của ông, chuyện này không phải chuyện nhỏ, năm nay ở đây có tin đồn, ngay cả ông cũng có… nhất định phải chú ý không được đụng vào tà vật, loại này sẽ gây hại cho con người rất nhiều.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Trong lúc nói chuyện, một người trong gia tộc lảo đảo chạy vào: “Ông cố, ở bên ngoài có hai người đang gây sự!”
Gây sự?
Ông cố nhíu này, hai người đó muốn ở trước cổng gây sự? Ai lại to gan như vậy?
“Nhanh chóng mời hai người đó vào đây, ta muốn xem đó là ai mà lại có tiền đồ như vậy? Dám ức hiếp một lão già đáng thương như ta đây.”
Ông cố nói những lời châm chọc, ở đây có nhiều con cháu như vậy, ngay cả tất cả tụ tập lại giao chiến cũng có thể hoành hành cả làng quê này rồi, lại còn nói bản thân mình là lão già đáng thương?
Bố tôi là con trưởng, nghe thấy yêu cầu cầu ông tôi, lập tức dẫn theo mấy người ra kiểm tra.
Chưa cần chờ người vào nhà, tôi đã ngửi thấy một mùi hương khác thường, không nhịn được mà nhíu mày: “Đây là mùi gì vậy… mùi thuốc tẩy hơi nồng…”
Anh tôi đứng lên, kéo tôi ra phía sau: “Đây là mùi để xử lý xác chết, thuốc tẩy có độ mạnh nhất, còn có thuốc dạng sữa và trừ bỏ mùi thối… Em đừng ngửi mùi này, đứng phía sau xem là được.”
Đây là phòng khách phong cách thời xưa, phía sau bức tường thông với hành lang trong phòng, tôi trốn sau bức tường nhìn ra ngoài.
Một người đàn ông béo lùn bước đầu vào đầu tiên, theo sau ông ta là một người trẻ tuổi.
Dáng của hai người đều không cao, không quá một mét bảy, nhưng người đàn ông béo lùn kia lại rất mạnh khỏe, trên mặt ông ta toàn là mụn đỏ ửng lên, huyệt thái dương nhô kên, người như vậy chắc chắn là cao thủ nội công.
Người đàn ông phía sau ông ta là người trầm mặc chất phác, đôi mắt nhỏ của anh ta đảo mắt nhìn hết những người ở trong phòng, lặng lẽ đứng im sau ông kia.
Đáng sợ hơn là, phía sau bọn họ lại mang theo ba “người” cơ thể cứng đơ, trên đầu mỗi người đều có quấn băng.
Bọn họ đi bước nào, mấy “người theo sau” cũng tiến bước đó.
“Xin hỏi vị nào là gia chủ nhà này? Ông Mộ có đây không?” Người đàn ông béo lùn kia to giọng hỏi.
Ông cố chắp hai tay lên gậy, nheo mắt nhìn hai người họ.
Tất cả mọi người đều đứng yên, chỉ có ông cố ngồi, vì vậy mà tên béo lùn kia chắp tay với ông cố tôi, nói ra một tràng.
“Nghe danh ông đã lâu! Hai người chúng tôi từ xa đến đây, lão Ba Đàn nhờ chúng tôi chuyển đến đây, cũng muốn bái kiến ông.”
Ông cố nhẹ nhàng gật đầu, lại lắc đầu, trả lời: “Lão già sắp chết như ta, cần phải khiêm tốn vậy,...có chuyện gì hãy nói với cháu của ta, đừng thấy nó tuổi nhỏ mà xem thường, nó cũng tích lũy được nhiều thứ, làm chủ được mọi chuyện rồi.”
Tôi chỉ hiểu được một nửa.
Sau đó anh tôi giải thích cho tôi, ý của họ là ông cụ người được kính trọng, được xưng là “bản”, đồ đệ được coi là “lợi”.
Ý của ông ta là: “Đã nghe danh người tôn quý như ông đã lâu, sư đồ chúng tôi đến từ vùng lân cận, nhận được mệnh lệnh, bảo chúng tôi tới chuyển lời, hy vọng ông cụ có thể nể mặt mà nghe chúng tôi, khiến chúng ta có thể nói chuyện suôn sẻ hơn.
Ông tôi đáp lại: Tôi cũng đã sống đến từng tuổi này, cần hiểu rõ thời thế, bây giờ những người trẻ tuổi mới làm chủ, chuyện của ông cứ nói với cháu của ta, đừng nhìn nó còn trẻ mà nghĩ nó vẫn còn ngốc, chứ thật da lại rất hiểu chuyện giang hồ, có thể quyết định mọi chuyện.
Tự dưng tôi nghĩ bản thân có phải cũng cần học những từ ngữ chuyên dùng như thế này hay không?
Trước đây bố tôi không muốn tôi dính dáng đến những chuyện trong nhà, bất kể là xử lý chuyện âm, xem chuyện làm ăn buôn bán, hay là học đạo pháp đạo thuật, đi lấy hàng… Ông ấy đều không chỉ dạy cho tôi
Trong nhà này tôi chỉ là một người bình thường bị cách li với mọi thứ, có lẽ nhiều người đều không phục, cho rằng ông tôi thiên vị tôi.
Anh tôi dẫn mấy người họ ra ngoài, chỉ còn ông cố và mấy người ông khác ngồi lại.
Tên béo lùn kia tự xưng họ Thạch, còn người kia họ Long.
Thạch Mập trực tiếp nói: “Chúng tôi là cùng gia tộc Hắc Bạch, trước đây có một người đàn ông đến tìm Miêu Vương chúng tôi, đòi lấy Đại Thi Vương, nhưng Miêu Vương chúng tôi không đồng ý, anh ta đưa ra rất nhiều điều kiện…”
Nhất định là Tư Đồ Nam.
Bọn họ không nói chúng tôi cũng đoán ra là ai, thì ra anh ta muốn Đại Thi Vương?
“Sau đó anh ta cùng Miêu Vương ở trong phòng thương lượng rất lâu, muốn chúng tôi suy nghĩ kỹ một chút, Miêu Vương cử vài người anh em đi điều tra thân phận của anh ta, chúng tôi biết được anh ta cùng họ Mộ mấy người giao đấu trực tiếp, các anh còn phá hủy nơi của những người luyện thi… Chúng tôi muốn hỏi các anh sao có thể đánh bại được thi ma của người luyện thi vậy”
“Thi ma?” Anh tôi nhíu mày, lắc đầu: “Thứ đáng sợ này tôi không dám động vào, chúng tôi chưa từng thấy thi ma.”
Thạch Mập sững người, nghi ngờ hỏi: “Không thể nào, bọn họ đang âm thầm nuôi thi ma, nhưng thi ma không phân biệt được quân địch, khó khống chế, không dám để nó ra ngoài, vì vậy chúng tôi mới tìm mọi cách rèn luyện Thi Vương để ứng chiến!
Đột nhiên tôi nảy ra một hình ảnh, từ đằng sau bức tường bước đến.
“Tôi đã nhìn thấy nó! Tôi đã nhìn thấy cái thứ mà anh nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.