Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 285: Kính sợ




Tiếng sột soạt từ ngoài cửa vọng lại, âm thanh lộc cà lộc cộc vào tường không khỏi khiến con người ta điên đầu.
Phòng đối diện là phòng của Thạch Mập và cậu họ Long, họ mở cửa gần như cùng lúc với chúng tôi.
Có một xác chết lủng lẳng trong hành lang, chậm rãi đi khập khiễng, thỉnh thoảng tức giận lấy tay cào vào tường.
Xác chết này đặc biệt nhạy cảm với hơi thở của người lạ, ngay khi chúng tôi vừa mở cửa, nó quay đầu lại và bước về phía chúng tôi.
Anh hai tôi nói với Thạch Mập: “Chúng tôi đã từng gặp một người luyện thi trước đây, và khi gặp một xác chết, anh đã hét lên bỏ chạy! Mấy người cũng không phải muốn chạy trốn, đúng không?”
Thạch Mập tức giận nói: “Đừng đánh đồng chúng tôi với mấy kẻ hiểu biết nông cạn đó! Hừ!”
Cậu họ Long lấy sợi chỉ đen từ trong ba lô ra, một đầu của sợi dây đen trĩu xuống chẳng khác nào chiếc hoa tai xoắn ốc, anh ta đung đưa trên tay vài vòng rồi ném về phía cái xác.
Mặt dây chuyền trên cùng rất nặng, sợi dây đen trong tay anh ta từng vòng từng vòng quấn lấy xác sống.
Thủ pháp này hẳn là đã từng được luyện trong nhiều năm thì mới có thể làm chủ được sức mạnh và sự khéo léo tinh tế đến như thế.
Thạch Mập bê ra một bao cát nhỏ, lấy gạo nếp rắc lên trên, vừa đi vừa rắc, khi đến cạnh cái xác thì móc lá bùa ra dán lên người nó, đồng thời cố định dây đen lại.
“Cái xác này vẫn chưa được tôi luyện, dọn dẹp nó thôi.” Thạch Mập nói với chúng tôi: “Xác chết mà vùng dậy là phiền lắm đấy, nó sẽ bắt thêm vài sinh linh nữa để ăn thịt, đôi khi chúng ăn thịt chuột và bắt chúng ta đáp trả.”
Thật kinh tởm...
Cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, cô gái tên Hồng Nhã mặc áo phông vào hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mấy thứ ở dưới tầng hầm của chúng ta sao giờ đã lên tầng hai rồi? Không phải hôm nay mấy đứa nhóc ngốc trộm đồ ở nhà và cuối cùng lại chui vào tầng hầm sao?”
Tôi kinh hồn bạt vía khi trông thấy vết máu ở miệng Hồng Nhã.
Cô ta nhếch mép cười với tôi và nói: “Tên đáng chết kia đâm tôi chảy không biết bao nhiêu là máu. Tôi cắn hút đi chút máu thì có gì mà quá đáng chứ? Giờ nó đang ngủ ở phòng tắm kia kìa! Thật vô dụng, chọc đến bốn lần là hỏng rồi!”
Cô ta nói oang oang rất tự tin, bản thân tôi khá sốc khi nghe điều đó.
Hồng Nhã nói với Thạch Mập và cậu họ Long: “Anh Thạch, cậu chủ Long, những người này đã động đến đồ đạc nhà chúng tôi, vừa hay hai vị ở đây, có thể giúp chúng tôi dọn dẹp được không? Tôi xuống trước xem thế nào, hy vọng không giết bất cứ ai...Hai vị giúp tôi đưa cái xác biết đi này trở lại tầng hầm.”
Tên gọi trong lời nói của cô ta đã khiến tôi chú ý, Thạch Mập từng nói: Hai người họ là “bản và lợi”, nghĩa là anh ta và cậu họ Long là hai thầy trò, cả hai đều là người cản thi kết nghĩa xuất môn, đã vậy còn không dễ dàng thu nhận học trò.
Xét về tuổi tác, Thạch Mập rõ ràng là hơn Cậu họ Long, nhưng cô gái Hồng Nhã này lại có cách xưng hô với hai người hoàn toàn khác biệt.
Cô ta gọi Thạch Mập là “Anh Thạch”, không có gì sai cả, nhưng cô ấy lại gọi cậu họ Long là “cậu chủ.”
Xem ra, địa vị của cậu họ Long cao hơn so với Thạch Mập?
Tôi không thể không nhìn lại cậu họ Long, thân hình cao gầy hơn mét bảy, với một mái tóc dài và chút tóc mái che trán và mắt, trông cực kì bí hiểm.
Anh ta để ý đến ánh mắt của tôi và liếc nhìn lại tôi, trong hành lang lập lòe ánh sáng, có một tia sáng xanh thoáng qua trong mắt anh ấy.
Tôi đã nghĩ rằng tôi đã sai! Nhanh chóng dụi mắt nhìn lại, anh ta đã cùng Thạch Mập trước sau mang thi thể đi rồi.
Giang Lãnh trong phòng đang nghe báo cáo của Mạnh Huyên. Mạnh Huyên nói rằng ở đây mùi xác chết dày đặc và nó là “nhà trọ tử thi” cho những người cản thi. Cô ấy không bị uy hiếp nên cũng không quan tâm, chỉ đi tuần tra vòng.
Giang Lãnh gật đầu, vươn tay kéo tôi qua, nhỏ giọng hỏi: “Có sợ không?”
Tôi lắc đầu, không có gì đâu, bây giờ tôi đã nắm rõ, chỉ cần không có những cảnh kinh dị quá thì tôi không sợ.
Anh ta vươn tay đỡ eo sau của tôi, nói tiếp: “Hay là ta đưa em đến Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên? Ở đó, em có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
“Còn anh hai em thì sao?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Người phàm tục không vào được.”
“...Vậy thì thôi, không còn lâu nữa là trời sáng rồi, một mình anh hai em ở đây, em không yên tâm.”
Đang khi chúng tôi nói chuyện, Mạnh Huyên dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi, liền bị anh tôi kéo đi: “Nhìn người khác thể hiện tình cảm, không sợ mọc gai trong mắt à, thôi đi ngủ! Ngày mai tôi còn phải lái xe!”
Mạnh Huyên có chút kích động, thì thào nói: “Tôi, tôi, tôi, tôi… lần đầu tiên nhìn thấy vị Đế Quân ôn nhu như vậy, thật là kích động...”
“Ôn nhu không phải chuyện của cô, sao cô lại cao hứng? Cô không có cơ hội, từ bỏ đi, ngó sen thì cũng phải biết mình là ngó sen.” Anh tôi nói tới đây rồi trải chăn bông ra đắp.
Mạnh Huyên ngồi bắt chéo chân quay lưng về phía chúng tôi, tôi xấu hổ không dám tiếp tục nói chuyện với Giang Lãnh nên chỉ có thể nhắm mắt ngủ trong vòng tay anh ấy.
Mãi bốn giờ ba mươi phút mới tỉnh lại, kiểu ngủ này khiến mình khổ sở không mở mắt ra được! Như đang trong con mộng du được Mạnh Huyên hầu hạ tắm rửa.
Hóa ra cái gọi là “bữa sáng lúc năm giờ” của bà chủ ám chỉ việc thay thế ba xác chết bằng túi nước đá và đá viên. Phải rời khỏi trước khi trời sáng để tránh bị người khác nhìn thấy.
“Chuyện gì đã xảy ra với những người đi du lịch bằng ô tô đêm qua?” Tôi không nhịn được liền hỏi nhỏ.
Không phải bị giết bởi một xác chết biết đi rồi chứ?
“Suỵt…” Anh hai tôi làm ra vẻ im lặng: “Trên địa bàn của người khác, đừng có tọc mạch, họ như thế nào cũng không phải là chuyện của chúng ta...”
Đây là thực tế, nhìn vào lời nói của những người tối hôm qua, chính là không thể hiểu nổi hai từ kính sợ.
Hai từ kính sợ nhiếu khi có thể cứu mọi người khỏi thảm họa.
Kính sợ trời đất, ma và thần, truyền thống, những thứ chưa biết...và ngay cả kính sợ tổ tiên, cha mẹ, thầy cô, vv, biết sợ hãi và kính sợ, mới có thể trân trọng cuộc sống hơn, không phải để chết.
Xe của những người đó đã biến mất. Khi cô Hồng Nhã mang mì và bánh hấp cho chúng tôi, cô ta cười khẩy và nói với tôi: “Đừng căng thẳng, mọi người là bạn trên đường, chúng tôi sẽ đối đãi hợp tình hợp lí...”
“Còn những người bình thường không có mắt, nửa đêm qua không biết bọn họ tìm cái gì, một nam một nữ đều không ngủ trong phòng, chạy đến tầng hầm của ngôi nhà của chúng tôi để tìm niềm vui, ngất xỉu bởi con thây ma đậu sau cánh cửa.”
“Tôi đã hút dương khí của họ, khiến họ bị ngất, sốt cao và nói linh tinh, và họ đã được đưa đến trạm xá của thôn. Cho dù có tỉnh dậy, đầu óc họ sẽ trống rỗng, họ không thể nhớ mình đã ngất xỉu ở đâu...Nó cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ sau này, sẽ trở thành một tên ngốc trong mắt người khác, hehe.”
Thạch Mập vừa ăn mì vừa nói: “Cô em dạo này càng ngày càng xinh đẹp. Chắc cô đã hút rất nhiều sinh lực của đàn ông rồi. Cô muốn làm yêu tinh sao!”
Hồng Nhã lè lưỡi, nhếch mép cười nói: “Làm yêu tinh không tốt sao? Làm sao có thể làm người hầu cho cậu chủ Long nếu không có năng lực? cậu chủ long, anh thiếu người hầu không? Loại sẽ giặt giũ, nấu ăn cho anh, sinh con cho anh, anh muốn làm gì thì làm, không bao giờ tranh giành địa vị với vợ của anh!”
Phụt… Tôi kinh hãi nhìn cô ta, trông cô ta nghiêm túc chứ không giống như đang nói đùa!
Cậu họ Long vẫn không nói gì, cúi đầu ăn mì, coi như không có nghe thấy cô ta.
Cái này, cái này...thật xấu hổ.
Cậu họ Long này rốt cuộc là người thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.