Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 291: Người đẹp




Trưởng lão cười, giơ tay lên, ý muốn nhắc tôi đừng gấp gáp.
Ông ấy chầm chậm nói với tôi.
“Tuy rằng tôi muốn hợp tác với hắn, nhưng hắn dù sao đi nữa cũng là một kẻ phản bội nơi này, tôi nhớ rất rõ ràng bộ dạng vốn có của hắn…. Lúc đó tôi vẫn còn rất nhỏ, hắn ta cùng hai người đệ tử đi khắp nơi thu thập thi thể để luyện ra được thi ma, hắn ta còn nói, sức mạnh của thi ma mạnh hơn thi vương nhiều lắm, thay vì dùng nhiều sức lực nuôi một con thi vương, còn chẳng tốt bằng luyện hóa được một con thi ma nữa.”
“Sau này hắn thật sự tạo ra được một thứ giống như là thi ma vậy, nhưng sau khi thành công thì hắn ta mới phát hiện, thi ma vốn dĩ không thể khống chế, thứ đó không phân biệt được đâu là ta đâu là địch, cũng không quan tâm sự vật là sống hay đã chết, chỉ cần thứ đó có mùi của máu thịt, nó đều cắn nuốt hết cả, cho dù trong mắt của bọn tôi, thứ đó cũng chính là quái vật!”
Nghĩ một chút liền hiểu, ở một nơi âm sơn cùng cốc như thế này, thứ đáng sợ nhất chính là những cái chết bất thường, người thì cứ chết đi dần dần, những người tài giỏi cũng dần tàn lụi, sức ảnh hưởng của nhóm người này càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng thì đi đến bước diệt vong.
Vì thế nên đại vu Vương Mộc Thiên Hành mới quan trọng việc có hậu thế đến như vậy, ngay cả đứa nhỏ của một luyện thi cũng không muốn để nó chết đi.
Cùng một đạo lí như thế, ở trong ngôi làng bí ẩn này, bọn họ cũng rất quan trọng chuyện sống chết.
Có một thi ma ở trong thôn làng đúng là gây ra rất nhiều nỗi lo sợ, một khi có chuyện xảy ra thì thương vong sẽ nhiều vô kể, thậm chí có thể diệt vong cả bộ tộc.
Thế nên thứ tà đạo trong cơ thể Tư Đồ Nam mang theo hai người đệ tử cùng một đám người bỏ đi, cũng chính là vì muốn trốn tránh sự truy sát của những người trong tộc, anh ta cầu sự bảo vệ của đại vu vương để cho hắn ẩn náu ở trong pháp môn ở thung lũng sông.
Cho đến khi nạn đói xảy ra, anh ta đi khắp nơi thu thập xác chết, thiện ác đến cuối cùng ắt sẽ có báo ứng, anh ta cùng hai đệ tử đến cuối cùng lại chết dưới mũi dao của người dân thôn Hoàng Đạo trong nạn đói.
Thật ra cái chết đối với anh ta mà nói chỉ là một con đường khác mà thôi, anh ta đã chuẩn bị sẵn làm sao để tiếp tục sống, bắt đầu con đường tu tiên thi của hắn.
“Chuyện của thôn Hoàng Đạo, cũng đã khiến cho chúng ta không dám hợp tác với hắn nữa… Hắn ta quá đáng sợ, hắn ta có thể mê hoặc tất cả mọi người trong thôn đi đến diệt vong.” Trưởng lão nói, trong giọng nói đem theo một phần sợ hãi.
Tôi thở nhẹ một hơi, trưởng lão hiểu được những điều này là được rồi.
Cậu họ Long nhẹ giọng nói: “Trưởng lão, để bọn họ trú ở tầng ba đi, bụng của cô Mộ không có tiện trèo lên trèo xuống cao quá đâu, tôi đã hứa rằng sẽ để cô ấy trở về mà không có chút tổn thất nào rồi, xin trưởng lão đồng ý.”
Trưởng lão hơi nghiêng người về phía hắn: “Được, được… người Miêu chúng tôi đối với kẻ địch thì địch không chết ta không nghỉ, nhưng đối với khách quý thì nhất định phải tiếp đón chu đáo, tôi sẽ cho người sắp xếp phòng cho mọi người nghỉ ngơi…”
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Chuyện phòng ở thì sao cũng được…. Nhưng mà trưởng lão, chuyện mà ông muốn chúng tôi giúp, đến chừng nào có thể tiến hành? Chúng tôi muốn xem tình hình trước, sau đó xem xem sức mình, không biết có tiện không?”
Trưởng lão quay sang nhìn Cậu họ Long.
Cậu họ Long gật đầu: “Tiện thể, lát nữa hoàng hôn thì tôi sẽ đi tìm mọi người.”
Chúng tôi được xếp cho ở một căn phòng cho khách ở tầng ba, dì mang cơm đến cho chúng tôi nói, nơi đây chuyên được dùng để tiếp đón những vị khách quan trọng.
Trong lòng tôi vẫn còn suy nghĩ mãi về con ngõ nhỏ cắt ngang đó, nhỏ giọng hỏi: “Cho hỏi ở đây vào buổi tối có ma quỷ quậy phá gì không? Tôi phát hiện ở dưới có một con ngõ rất kì lạ, mọi người ở xung quanh không cảm nhận được gì sao?”
“Con ngõ ở dưới?” Dì ngơ người một chút rồi lại cười nói: “Cô nói con ngõ đó sao?”
Tôi gật đầu, con ngõ đó ngay cả buổi sáng như thế này mà vẫn toàn là quỷ.
“Đó là một con ngõ rất đặc biệt ở chỗ chúng tôi, các người là người ngoài, không hiểu được đâu.” Dì đó cười hihi đứng lên chuẩn bị rởi đi.
“Chúng tôi có thể đi vào nhìn xem không? Chỗ đó có phải cấm địa gì không vậy?” Tôi hỏi với theo.
“Được chứ, chỗ đó mà cấm địa cái gì, cứ đi đi, buồn chán thì đi vòng vòng xem một lát, các người là khách quý, nếu như đã sắp xếp cho mọi người ở tầng ba thì mọi người cứ tự do hoạt động đi thôi.”
Anh hai đang ăn không ngừng thịt gác bếp xào măng non: “Ngon quá đi mất, vẫn là những bản làng ở những cái nơi như thế này mới có nhiều đồ ngon!”
Tôi không dám động đũa, đi bắt cương thi mà ngồi ăn thịt gác bếp? Anh không có thấy trở ngại tâm kí sao?
Anh hai nhẹ nhàng nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi, bọn họ cũng là những người dân ăn ngũ cốc bình thường thôi, em nghĩ kĩ coi từ xưa tới giờ, mấy cái tiệm bán đồ không sách sẽ, cái gì mà bánh bao nhân thịt người cũng chỉ là mấy thứ thuốc mê cho đám người ngu ngốc, có chỗ nào là tự mình ăn đâu chứ?
Ọe…
“Anh hai…anh, anh có thể đừng có vừa ăn thịt vừa nói những thứ như vậy không?”
Anh hai tôi hihi cười, gắp cho tôi miếng măng non: “Mau ăn đi, em gầy như vậy, đừng có vừa đi một chút lại gầy thêm mấy kí nữa đấy!”
Ăn cơm xong chúng tôi liền đi đến chỗ con ngõ kia thám hiểm, thì ra chỗ này là một ngõ cụt kiểu chữ L, là kiểu đường để lừa kẻ thù chạy vào trốn!
Tôi bảo làm sao mà lại có nhiều quỷ đến vậy, có lẽ là những kẻ địch chạy trốn vào đây rồi bị bắt giết?
Ngõ cụt kiểu chữ L ở cuối đường là một phiến đá to lớn, trên tường toàn là những vết cháy loang lổ, còn có những vết chém của vũ khí.
Có lẽ bọn họ dồn kẻ địch vào đây, rồi dùng cung tên tẩm lửa bắn vào trong, khiến cho kẻ địch đau đớn tột cùng, sau đó là táng thân biển lửa đi?
Tuy rằng lúc ấy người dân chưa có được khai hóa, nhưng những mưu kế bọn họ dùng để bảo vệ gia đình đất đai thật sự không tầm thường, một con ngõ như thế này có thể cho quân địch đang sợ hãi bất tri chạy vào trốn tránh, sau đó thì chêt trong đau khổ bên trong.
Oán niệm và đau khổ của người chết quá lớn, thế nên cứ đi đi lại lại ở cái nơi này, trong đầu chỉ nhớ đến những giây phút lúc trước khi chết.
Tôi đứng trước một tảng đá bị cháy đen, chầm chậm xé xuống tấm phù độ vong màu vàng xuống.
Nhà họ Thẩm đúng là không hổ danh, bọn họ kết hợp chú Kim Kiều cùng với bùa Độ Vong, vẽ lên một trận pháp nhỏ, để bổ sung cho những nghi lễ đạo hành tu vi phức tạp, một hình tam giác rỗng ruột cũng chính là một trận pháp siêu độ đơn giản.
Những quỷ hồn đó không dám lại gần tôi, tôi chỉ có thể đưa cái tam giác nhỏ cho anh hai, để anh ấy siêu độ cho bọn họ.
Vừa quay người qua liền nghe thấy tiếng người ở đằng sau bức tường.
Là âm thanh của một người phụ nữ, yếu ớt hỏi: “Anh yêu của em, tuy rằng chúng ta chưa cử hành hôn lễ, nhưng chúng ta đã là vợ chồng rồi, anh vì sao lại không để cho em có con chứ, em rất muốn được sinh con cho anh.”
Hả? Cái chủ đề này!
Đôi tai tôi như muốn nổ tung, anh hai tôi nghểnh cổ đơ ra một chút, sau đó để lộ ra một nụ cười vừa gian vừa nhiều chuyện.
Anh ấy cũng không vội siêu độ cho mấy quỷ hồn nữa, bưng tai áp lên bức tường, còn đưa tay vẫy vẫy bảo tôi cũng lại gần một chút để nghe.
Đây….
Giọng nói của cô gái ở đằng sau rất đặc biệt, là một giọng nói vừa yếu đuối vừa kiều mị thật sự khiến chúng tôi tự tưởng tượng ra rất nhiều chuyện có thể xảy ra ở sau bức tường…
“… Anh nhìn anh xem, em vừa xoa nhẹ mấy cái đã cứng rồi, trên mặt thì lạnh ngắt không có tình cảm, nhưng cơ thể vẫn rất cần mà… Hay là chúng ta ở đây luôn? Ở đây sẽ không có ai đến đâu, người trong thôn đều đi ra ngoài hết rồi.”
“… Buông ra.” Giọng của Cậu họ Long vẫn rất âm trầm.
Người đẹp trong lòng còn chủ động đến như vậy, vậy mà hắn vẫn có thể kiên định như vậy?
Đến tôi cũng cảm thấy bái phục anh ta!
Người con gái đó của anh ta đẹp như vậy, còn chủ động đến thế, hơn nữa còn rất yêu mị đang trắng trợn trêu chọc hắn, có mấy người đàn ông có thể chống lại sự dụ hoặc lớn đến thế chứ?
“Anh ơi…”
Âm thanh truyền đến vô cùng rõ ràng, anh hai tôi nghe thấy nhìn không được rùng mình mấy cái.
“Anh đã ra ngoài hơn một tháng rồi, người ta ngày nào cũng nhớ anh hết…”
Trời, một lời mời gọi trắng trợn đến vậy, còn có tiếng sột soạt ma sát của quần áo.
Ờm, chúng ta vẫn tiếp tục nghe sao?
Đã đến mức này rồi, Cậu họ Long mà không nói gì thì cũng không được!
Sau bức tường truyền đến một tiếng cười lạnh.
“Nhớ tôi? Cô mà nhớ gì tôi chứ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.