Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 42: Quan tài đen trấn quỷ (1)




Chuyện làm công trình lại đào ra đồ vật từ dưới đất tôi đã nhìn mãi mà quen mắt, bố tôi đã từng thu một vài đồ vật được đào ra từ trong đất.
Thế nhưng hạng mục của Hầu Văn Khải vào kỳ thứ hai, lại đào ra một cái quan tài màu đen.
Ngay từ đầu anh ta đã báo cáo ngành tương quan ở nơi đó, có mấy người tới nhận, kết quả thật lâu không thấy ai đến.
Không thể bởi vì chuyện này làm chậm trễ tiến độ công trình, thế là sau khi lập hồ sơ hành chính tương quan, họ chuẩn bị đời quan tài chôn đến nghĩa địa công cộng.
Xét thấy hiện tại nghĩa địa công cộng chỉ lấy hũ tro cốt, người phụ trách công trình tương quan liên nói mở quan tài thu thập di cốt đưa đi nơi hỏa táng, cũng mua một ít tiền giấy để cúng tế.
Nhưng sau mở quan tài, thứ hiện ra lại là quan tài trống! Giày vò vô ích lâu như vậy, thế là họ coi quan tài như đồ phế phẩm để qua một bên, tiếp tục khởi công.
Sau đó không lâu họ phát hiện ở nơi chôn quan tài, đào ra một cái hố lớn...
"Người của bộ công trình báo lại, trong hố có rất nhiều dụng cụ tra tấn cổ đại."
Hầu Văn Khải xoắn xuýt gãi đầu: "Đào ra loại vật này rất xúi quẩy, nếu như lộ ra ngoài, hạng mục này tôi đừng nghĩ đến chuyện bán với giá tốt, tôi bèn nói người phụ trách công trình lấp lên trước, chờ tôi tìm pháp sư đến xem, kết quả vào lúc ban đêm liền xảy ra chuyện."
Nghe đến đó, tôi hơi sợ hãi trong lòng.
Giang Lãnh cũng nói rồi, tôi không có thiên phú học đạo thuật đạo pháp, lại đã qua tuổi tác thế hồ quán đỉnh, học chút phong thuỷ thì tốt rồi.
Mặc dù anh hai tôi học đạo thuật, nhưng anh ấy là người chỉ biết nửa vời.
Tôi từng thấy anh ấy cả ngày chơi game, làm gian thương, nhưng chưa từng thấy anh ấy chuyên tâm học đạo thuật.
Loại địa điểm quỷ quái này cần người chuyên nghiệp đến xử lý, tôi cùng anh hai tôi, hai người thêm lên nhau...
không biết có làm được hay không.
"Như vậy đi, cậu chủ Hầu, tôi gọi anh hai tôi cùng đi xem sao, nếu như là vật âm, anh hai tôi am hiểu xử lý hơn tôi."
"Được, nếu như các cô xử lý được việc này, tôi sẽ trả ba tỷ đồng làm phí vất vả."
Anh ta cười khổ nói: "Đừng ngại ít, hiện tại tôi thật sự không có tiền mặt."
Hơ, cậu chủ nhà giàu cũng có lúc khổ não vì tiên.
Khi về nhà, tôi nói với anh hai của tôi về việc này, anh hai tôi tặc lưỡi nói: "Loại vật này anh mới không thu đâu.
Đó là dụng cụ tra tấn, cho dù xử lý thu hồi lại, vậy thì bán cho ai được? Không có thị trường à...' "Cậu chủ Hầu sẽ trả ba ty phí vất vả."
"...
Vậy anh vẫn đi xem một chút."
Anh hai tôi lập tức chuyển đề tài: "Anh phát hiện nghiệp chướng của nhà họ Hầu bọn họ rất nhiều, nhất định là đã làm nhiều chuyện không có tính người."
Ban đêm khi Giang Lãnh nằm sau lưng tôi, tôi nói rõ với anh ngày mai tôi muốn đi xử lý vài thứ cùng anh hai tôi, anh cũng không hỏi nhiều.
Tôi rất muốn hỏi anh Thẩm Thanh Hà là ai, nhưng tôi đoán rằng lúc này anh sẽ không trả lời, không biết chừng sẽ còn mắng tôi một cách hung dữ.
Anh đã từng bày mưu đặt kế cho nhà họ Thẩm giữ gìn Pháp trận Phong Tà, chứng tỏ rằng anh cùng nhà họ Thẩm hẳn là có cội nguồn rất sâu, bằng không thì anh sẽ không giao chuyện quan trọng như vậy cho nhà họ Thẩm.
Ngày hôm sau khi tôi thu thập chỉnh tê, cõng một cái ba lô nhỏ chuẩn bị ra cửa, không hiểu sao Giang Lãnh lại chấn tôi lại trong phòng.
"Làm...
Làm sao vậy?"
Tôi cẩn thận từng li từng tí phân biệt ánh mắt của anh.
Anh híp cặp mắt anh tuấn thâm thúy kia, không đầu không đuôi nói một câu: "...
Tối hôm qua em không làm."
"Làm gì?"
Tôi không phản ứng kịp.
Anh nhíu mày, ngón tay nhấn một cái vào huyệt vị trên vai tôi, phần vai và cố tôi đau xót.
Tôi ngồi bệt xuống giường.
Tôi mới phản ứng được anh muốn làm gì.
Người này, anh có cân cố chấp như vậy hay không? Xe của anh hai tôi làm nóng thật lâu, nhìn thấy tôi đỏ mặt nhảy lên ghế lái phụ, anh ãy bất đắc dĩ nói: "Không phải chứ?"
Hạng mục bất động sản của Hầu Văn Khải ở khu vực mới, anh ta không dám tự mang chúng tôi đi, nên để người phụ trách công trình, ông Lưu dẫn chúng tôi đi nhìn cái hố bị đào ra kia.
Ông Lưu nói, vào đêm lấp cái hố đó, khi ăn cơm tối, có một công nhân già chuẩn bị rang chút đậu phộng nhảm rượu, kết quả đột nhiên huyết áp lên cao, choáng váng không thôi, đầu ngã vào trong chảo dầu đang còn nóng, toàn bộ da đầu và mặt đều nát, khi xe cấp cứu chạy tới thì họ trực tiếp tuyên bố tử vong.
Ngày thứ hai, trên công trường, một thanh niên tuổi trẻ ngã một cái, mũi khoan thép trên đất bất ngờ trực tiếp đâm vào mắt của anh ta, xuyên thấu qua sọ não, không kịp giãy dụa đã chết mất.
Tôi lấy ra la bàn, cây kim vàng mảnh khảnh rung động chỉ về phía cái hố bên kia.
Đi đến gần hố tôi liền có thể cảm giác được từng sợi khí lạnh từ mặt đất nổi lên bồng bềnh.
"Chuyện sau đó càng quỷ quái, có vợ của một công nhân phụ trách nấu cơm cho chúng tôi, mấy đêm này anh ta đều nhìn thấy vợ mình ngồi dậy lúc nửa đêm, dùng một cái kim vừa dài vừa to đâm vào trên người mình.
Anh ta bị dọa đến kêu to, hiện tại còn đang trói vợ mình lại."
Tôi cùng anh hai tôi nhìn nhau, nghĩ thâm là vật gì đang quấy phá đây? Thủ đoạn còn thật nhiều.
"Chúng tôi hoài nghỉ...
có thể là quý nhập vào dụng cụ tra tấn..."
Ông Lưu không dám đến gần cái hố kia, ông ta liền dừng bước ở chỗ cách cái hố hơn mười mét: "Các anh nhìn xem, chính là nơi đó...
có dám đi xuống xem một chút không?"
"Có gì mà không dám, xem một vật âm thì có gì mà chùn bước?"
Anh hai tôi lấy đi hai tấm bùa đã mất hiệu lực, sau đó nhấc tấm ván gỗ lên.
Trong nháy mắt, tôi liền cảm thấy khí lạnh âm u đập vào mặt, nơi này chắc chắn có một con quỷ lợi hại.
Nhưng thủ đoạn hại người của con quỷ này thật nhiều, còn không giống nhau, rõ ràng là một con lệ quỷ có đầu óc.
Từ đầu đến cuối kim chỉ nam trên la bàn đều chỉ vào miệng hố, mũi kim rung động rất nhỏ, con lệ quỷ kia hẳn là giấu dưới mặt đất này.
Anh hai tôi ngậm bùa đồng hộ thân trong miệng, xoay người đi xuống thang, tôi vội vàng đi theo sau anh ấy.
Phía dưới là một gian phòng ngay ngắn, có hai pho tượng quỷ trừng mắt, các loại dụng cụ tra tấn rải rác treo trên tường, còn có một tảng đá mài lớn tràn đầy dấu vết màu đen.
Lúc này trời sáng choang, ông Lưu nhìn hai chúng tôi đều đi xuống, có đôi chút lo lắng đi tới, hỏi một câu thăm dò ở miệng hố: "Hai người không sao chứ?"
Tôi cùng anh hai tôi đều không mở miệng, tôi quay đầu ra hiệu "Đi ra"
băng tay cho ông ta, trong nháy mắt đó dường ngón tay tôi đụng phải đồ vật gì đó, lướt qua bên cạnh tôi thật nhanh.
Tôi giật mình trong lòng, rút lui hai bước va vào phía sau lưng anh hai tôi, anh hai tôi nhìn tôi một cái, rồi thuận theo ánh mắt của tôi mà mở đèn pin.
Có hai thứ đồ đã biến thành màu đen treo trên móc sắt, giống như báo chí rách nát.
Anh hai tôi mang găng tay đi sờ, nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ ghét bỏ trên mặt: Da người.
La bàn trong tay tôi đột nhiên đảo ngược, cây kim xoay nửa vòng, chỉ về hướng cửa vào sau lưng, sau đó lại run rẩy trở về chỗ cũ.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương đến mức đọc thâm để gọi quỷ sai trong lòng, quỷ sai nhỏ mặc áo choàng đen xuất hiện sau hai tiếng xì xì.
"AI"
Quỷ sai nhỏ đáng yêu kia trông thấy hai pho tượng quý mặt xanh nanh vàng mà giật nảy mình.
"...
Anh không phải quỷ sai sao, mà còn bị loại vật này dọa đến?"
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
"Không, không phải...
Nơi này làm sao giống nhà tù của chúng tôi vậy...
Tôi còn tưởng rằng mình độn nhâm chô...
Ơ, nơi này không có quỷ, nữ chủ nhân kêu gọi chúng tôi tới làm gì? Cái gì? Không có quỷ sao? Nhưng la bàn của tôi rõ ràng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.