Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 46: Không thuộc về tôi




Không khí lạnh buốt, tăng thêm xúc cảm ấm ướt lành lạnh, khiến toàn thân tôi run lên.
Trên da thịt nổi lên da gà, thần kinh càng kéo càng căng chặt, thậm chí dân dân có một chút sợ hãi bắt đầu tràn ngập.
Thân thể tôi không ngừng run rẩy, nước mắt lại nhịn không được trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt.
"...
Sao em lại thích khóc thế?"
Giọng nói của anh mát lạnh mang theo chút không vừa ý: "Đau nhức em cũng khóc, dễ chịu em cũng khóc, hiện tại em cũng có thể khóc?"
Âm thanh này mang theo hơi thở nguy hiểm, tôi không hiểu rõ anh.
Không thể hỏi, không thể chối từ.
Có khi quan tâm, có khi lạnh bạc.
Ánh mắt của anh, khi thì quạnh quẽ xa cách, lại lại sâu xa thương xót.
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Một tia dòng điện đâm nhói khiến đầu óc tôi đột nhiên nghĩ rõ ràng một câu.
Anh đã từng nhấn mạnh nhiều lần: "Mộ Lan Lăng, em là người vợ kết âm hôn cùng ta, phải nhớ kỹ bổn phận của người vợ"
Thỏa mãn mọi yêu cầu của anh, còn phải thai nghén linh thai.
Anh từng nói nhiêu lần tôi là của anh, tôi là của anh, tôi là của anh...
Cũng đã từng nói tôi có thể gọi anh bằng từ "phu quân", anh cho phép tôi gọi như vậy.
Thế nhưng anh lại chưa bao giờ nói, anh là của tôi.
Tôi thuộc về anh.
Nhưng anh không thuộc về tôi.
Tại sao trước đó tôi không nghĩ đến vấn đề này đâu? Tôi đột nhiên nở nụ cười im lặng —— anh là thân phận gì? Phụ nữ hầu hạ anh làm sao có thể thiếu.
Tôi đừng quá coi chữ vợ ra cái gì.
Thành thành thật thật ghi nhớ thân phận đô cúng tế này thôi.
Đương nhiên, tôi có thể là đồ cúng tế, chẳng lẽ tôi không thể là người sao? Anh nhìn hết thế sự biến đổi khôn lường, năm tháng thoi đưa, muôn năm giữa đất trời, hàng tỷ người trên thế gian, cuộc đời của tôi chỉ là trong chớp mắt của anh.
Trân gian sống rồi lại chết, Địa phủ chuộc tội luân hồi, cho dù đắc đạo phi thăng, hay là hồn phi phách tán, đổi với anh chỉ là mây khói mà thôi.
Thân phận đồ cúng tế của tôi đối với anh mà nói cũng không quan trọng, đơn giản là, bụng của tôi còn có chút tác dụng.
"Phu quân...
Ha ha..."
Tôi khản tiếng cười lạnh, trào phúng chính mình váng đầu trong khoảng thời gian này.
Ánh mắt của anh tối lại: "Lại gọi"
Ta nghe lời hơi hé miệng, ậm ờ kêu lên: "Chồng ơi..."
Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sóng gió mãnh liệt.
Cơn lốc cuốn lên, hủy diệt an bình, phảng phất muốn xé nát tôi.
Ta nghe âm thanh bị xé nứt, Bạch Vô Thường đã từng nói: "Đế Quân của chúng tôi không phải là người quá kiên nhẫn, nữ chủ nhân, đừng không biết tốt xấu."
Tôi không biết anh có đặt ra kết giới cho xe hay không, Khi đầu óc tôi sắp bị anh quấy thành một đống bột nhão, ta hoảng hốt nhìn thấy gương mặt ghen ghét đến vặn vẹo của một người phụ nữ.
Là Thẩm Thanh Hà sao? Tôi muốn cố gắng liếc một cái, nhưng chỉ có một giọt nước mắt chua xớt chảy ra khóe mắt.
Kỳ thật loại cảm giác này rất quái dị, anh lạnh buốt, lại có thể đốt lên trên người ngọn lửa tôi, sau đó tôi lại dùng chính mình đi sưởi ấm môi một tấc da thịt cốt nhục của anh.
Lúc kết thúc, tôi co quäp trên vai anh, đột nhiên nghĩ đến bà cụ lưng còng ở thành phố ma Âm Sơn kia.
Bà ấy nói với tôi, cho dù là chông âm, hay là vợ âm, thì phía người sống kia phải tiếp nhận âm tà nhập thể, nhẹ thì phát sốt, nặng thì tốn hại dương khi.
Anh cố gắng không động vào tôi, chẳng lẽ là sợ thật sự làm chết tôi rôi? Tôi phát ra một tiếng cười, chọc cho anh hơi nghiêng đầu.
"Làm sao vậy?"
Anh trầm giọng hỏi một câu, đưa tay kéo lấy chăn điều hoà trong xe, đắp lên cho tôi, còn dùng một bàn tay đặt trên bụng vẫn bằng phẳng như cũ của tôi.
"Không có gì...
tôi nghĩ đến...
ở thành phố quỷ có bán đồ, bà cụ cực lực đề cử, tôi ngượng ngùng mua...
Lần sau chúng ta đi mua thử một chút?"
Tôi không yên lòng nói.
Anh hơi nhíu mày, âm thanh khôi phục trong trẻo mà lạnh lẽo thấu xương: "Không cần thiết."
"...
Anh đương nhiên cảm thấy không cần thiết, hiện tại tôi có linh thai, nếu không có thì sao?"
Tôi lười biếng nhầm mắt lại.
Có thể ngủ rồi chứ? Tốt nhất có thể ngủ chết đi, không cân tỉnh lại nữa.
Ngón tay anh nắm cằm của tôi: "Nói lời không cần thiết."
"...
Vậy thì tôi sẽ có bầu đó."
Anh cười, giọng điệu chẳng hề để ý, thậm chí mang theo tiếng cười khẽ: "Vậy thì mang thai, sinh rồi lại tiếp tục mang, ta lại muốn biết em có thể thai nghén bao nhiêu đứa bé vì ta."
Tôi cười lạnh, ngậm miệng không nói.
Nói cái gì mà sau khi đạt thành mục đích, để tôi sống yên tĩnh quãng đời còn lại? Hiện tại lại muốn tôi làm một máy móc danh xứng với thực.
Đàn ông quả nhiên không thể tin, huống chỉ là lời của ma quỷ.
Ngày thứ hai khi tôi tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng như thiêu như đốt, khi thở đều mang một luồng hơi nóng.
"Anh...
Anh ơi...
Ta khàn giọng gọi hai tiếng.
Bây giờ người tôi có thể dựa vào, khả năng chỉ có anh hai tôi.
Khi anh hai tôi câm nước và miếng dán hạ sốt ngôi trước giường của tôi, nước mắt của tôi đều sắp chảy.
Anh ấy đưa tay xoa đầu tôi, mái tóc vốn rối tung vì ngủ, bị anh ấy vò thành ổ gà.
"Tối hôm qua Giang Lãnh vẫn luôn trông coi em, nhưng pháp trận bên thôn Hoàng Đạo suýt chút nữa bị sập, anh ta khẩn cấp đến đó chỉ huy người nhà họ Thẩm."
Anh hai tôi nói với tôi một câu.
Ta đáp lời nhàn nhạt, anh muốn làm chuyện gì, xưa nay đều không nói với tôi, tôi cũng không thể hỏi.
Đặt vị trí của mình thật ngay ngắn, nghiêm túc làm một máy móc sinh con tốt.
Chờ đến khi linh thai này được sinh ra, tôi chết đi thì coi như xong, như vậy thì anh cũng không có lý gì để trả thù bố tôi cùng anh hai tôi phải không? "Ơ? Sao em phản ứng thờ ơ như vậy, em không phải nên tức giận sao?"
Anh hai tôi lại gần, nắm lấy một sợi tóc dài của tôi cào lên gương mặt tôi: "Đừng tức giận, tối hôm qua trên xe, anh ta ôm em trở về một đường, anh nhìn ánh mắt của anh ta...
ừm, nói như thế nào nhỉ, anh cảm thấy anh ta cũng không đáng sợ như vậy."
Tôi co đầu vào trong chăn, có một số việc, cho dù tôi và anh hai tôi lại thân mật hơn nữa, tôi cũng không thể kể ra với anh.
Cảm giác này quá phức tạp, tôi căn bản không biết nên bày tỏ như thế nào.
"Lan Lăng, người ở quê quán gọi điện thoại tới, nói mùng chín tháng chín là sinh nhật của Đại Đế Huyền Khanh, Đạo quân Thanh Ngọc có hoạt động cúng tế long trọng, gân như tất cả thế gia Âm Dương đều trở về, ông cố gọi chúng ta về nhà một chuyến —— cân phải chọn ra gia chủ thay mặt."
Tôi nhíu nhíu mày, mùng chín tháng chín là sinh nhật của Giang Lãnh? Vì chuyện này, tôi còn phải về quê quán khiến tôi chán ghét một chuyến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.