Trong trường hợp cực kỷ ngượng ngùng như thế này, đương nhiên hai nữ học sinh bắt đầu nhiệt tình xin làm quen với Giang Lãnh, nhưng ánh mắt Giang Lãnh lại bắt đầu trở nên lạnh nhạt, hàng mày nhỏ không thể không nhíu lại, anh lạnh lùng không nói một lời, dường như anh không nghĩ rằng một người con gái có thể nhiệt tình và dây dưa đến như vậy.
Tống Thanh Vy chạm vào người anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao lại không đi? Đang nhìn gì đó? Tôi có chút ngượng ngùng, sao đột nhiên Giang Lãnh lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ, nếu như anh muốn tìm tôi thì có thể trực tiếp "bay" đến bên cạnh tôi mà, tôi có nên tiến lên giải vây cho anh trong tình huống thế này không đây? "Xát!" Tống Thanh Vy nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô ấy và Giang Lãnh có duyên gặp nhau một lần, khi đó cô ấy còn đang âm ï xin zalo của một anh chàng đẹp trai, sau đó mới biết anh và tôi có chút quan hệ với nhau nên để tránh bị nghi ngờ, từ trước đến nay cô ấy chưa từng nhắc lại: "Thẩm Thanh Hà hôm trước cũng là tình địch của cậu sao? Người bạn trai này thật là biết ghẹo ong ghẹo bướm mà, không thể thả ra ngoài để làm hại xã hội loài người được đâu đấy, cậu phải trói anh ấy chặt một chút, khó trách cả ngày cậu đều không bò dậy nổi, cậu phải chịu khổ rồi.
mỗi ngày anh ta dùng "đạn nổ' bản cậu, nếu cứ thế này thì thật sự sẽ dễ xảy ra chuyện đấy!" "Cậu có có thế đừng nói mây lời bậy bạ nữa không hả? Thanh Vy của tớ à, cậu cứ lái xe thế mãi, vừa mở miệng đã đòi đi đua xe, cậu thật sự sẽ không thể tìm được bạn trai đó!" Tôi đỏ mặt tới tận mang tai nhìn về hướng cô ấy.
"Hừ, tớ coi trọng tình nghĩa lắm mới nhắc nhở cậu thế này đó nha, nếu cậu không trông coi anh ta cho kỹ, sau này mà bị người ta cướp đi thì đừng có tìm tới tớ mà khóc lóc đó!" Cô ấy vừa nói, xong lại trượng nghĩa hô lên: "Lan Lăng, bạn trai của cậu đến đón cậu kìa" Có giọng nói cực lớn này của cô ấy, tôi cũng chỉ có thể kiên trì chạy lên dẫn Giang Lãnh rời đi từ trước mặt của hai nữ học sinh kia.
"Anh sao vậy? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở trường học thế?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Anh trai em nói em vừa tan học là đi thẳng đến dự tiệc luôn cho nên ta đến đây đón em, ta cũng không thể đột nhiên xuất hiện ở trong buổi tiệc đó đúng chứ?" Thì ra là chuyện do ông chủ Chung và tên chết dẫm m Trâm Mộc kia bày ra, hiếm khi anh có hứng thú với chuyện của con người bình thường, nhưng chỉ cân dính dáng đến thôn Hoàng Đạo, chắc chắn anh sẽ đích thân mình đi hỏi cho rõ.
"Anh như thế này...
tôi thật sự vẫn không thể yên tâm để anh đi ra ngoài, anh biết đi xe bus, đi xe taxi không? Sẽ bị người khác vây nhìn đấy...
Những cô gái ngày nay đều rất mê sắc đẹp, đến lúc đó anh bị vây chặt như nêm cối chẳng thể chui ra được đâu." Tôi nhỏ giọng oán trách anh vải câu.
Nét mặt anh khá thờ ơ, đường như anh chẳng nghe thấy gì cả vậy, nhưng khi vừa đi xuống câu thang đột nhiên anh lại nắm lấy tay tôi.
Không phải là nắm lấy cổ tay mà là những khớp xương dài kia đang đan xen vào tay tôi, mười ngón tay đan xen vào nhau rất tự nhiên.
Mặt tôi nóng lên, Tống Thanh Vy còn cố ý châm dầu vào lửa: "Khoe tình cảm thắm thiết sẽ nhanh tan vỡ đấy nhé, có tin tôi làm bóng đèn chiếu chói chết hai người các cậu hay không? Hai người khoe tình cảm thắm thiết ở nhà còn chưa đủ, lại còn đi ra ngoài khoe mẽ tình cảm làm hại tâm hồn của tôi nữa, hừ." Giang Lãnh chẳng hề quan tâm đến cô ấy, con người sống chết thế nào cũng chẳng khiến anh thấy hứng thú hay đế tâm, tôi cảm thấy thật sự tôi nên "Cảm ơn "ân huệ" của anh ấy", ít nhất anh vẫn còn đặt tôi trong mất mình.
Bình thường thì khẳng định là tôi sẽ đi tàu điện ngầm, nhưng nhớ đến lời đánh giá "không khí ngột ngạt" lân trước của Giang Lãnh, tôi quyết định gọi một chiếc xe tốc hành.
Mười ngón tay của tôi và anh ấy vẫn luôn đan chặt vào nhau, khi lên xe cũng không buông ra, anh tài xế lái xe còn cười nói: 'Người trẻ tuổi thật biết cách khoe tình cảm đấy nhé." Mặt tôi đỏ lên, anh đã uống nhầm thuốc gì rồi nhỉ? Nếu như anh bay đến bên cạnh tôi, người khác không nhìn thấy chẳng có vấn đề gì cả, nhưng hiện tại sao lại đột nhiên lại biến thành thực thể thế này? Khi xuống xe, tôi không nhịn được mà hỏi anh, anh im lặng một chút rồi thản nhiên nói: "Nếu như Li Long trên mặt chiếc nhẫn biến mắt, tạm thời ta không thế thay đổi thực thế được, trừ khi em lại phải mang thai thêm một đứa nữa." Li Long biến mất? Dấu hiệu đó là sự cấu thành của linh hồn bào thai, biến mất sẽ mang nghĩa là đứa bé cũng mất luôn sao? Tôi dừng bước lại, đề tài này đang quấn lấy cả hai người chúng tôi, chỉ cần nhắc đến chuyện này, tôi sẽ nhịn không được mà oán hận sự nhẫn tâm của anh, oán hận sự bất lực của chính mình.
Đứa bé trong bụng của tôi tôn tại chỉ vì để trở thành vật tế, khoảng thời gian đầm đìa máu tươi sau này như dội một chậu nước đá lên đầu tôi.
".,.
Lúc ta nhìn thấy anh trai em nắm lấy tay em như thế này, ta thấy em đã cười rất vui...
Sau này em muốn cái gì thì có thể nói với ta." Giọng anh buốt rét như đấm từng cái từng cái vào lòng tôi.
"Có ý gì đây? Anh đang võ về tôi, hay là đang bù đắp cho tôi?" Cô cười khổ nói.
"Đều không phải, em là vợ của ta, em có thể đưa ra yêu cầu, ta sẽ làm em hài lòng hết mức có thể." "Vậy tôi có thể yêu cầu anh làm việc gì đó đúng không?" Cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng anh.
"Nói ra ta nghe thử." Đấy nhìn đi, vốn dĩ người ta sẽ không đồng ý "yêu cầu vô lý" của tôi, nhưng lại bắt tôi nói ra trước cho anh ta nghe.
",.
Bạch Vô Thường nói hiện tại anh không thường xuyên ở m Cảnh Thiên cung, chắc là anh sẽ ít quản tôi một chút nhưng mà tôi sẽ không trốn cũng sẽ không làm chuyện gì quá khích đâu, tôi là đồ cúng tế của anh mà, tôi sẽ cúi đầu chịu đựng, anh không cần trông coi tôi, có chuyện gì cần làm thì cứ đi làm đi...
Nếu như buổi tối con cần hít lấy chút âm khí của anh thì tối anh về đây là được rồi." Tôi thản nhiên nói.
Giang Lãnh bắt đầu hơi nhíu hàng mày lại: "Em nói vậy là sao?" "Không có gì, tôi biết chuyện của ông nội và bà nội rồi, ông nội của tôi không nỡ chết vì ông ấy sợ sau khi chết sẽ quên mất bà nội...
Tôi cũng sợ, Giang Lãnh à, tôi không muốn bản thân trở nên lưu luyến, không nỡ chết đi, nếu như sớm muộn gì cũng buộc phải quên anh đi, vậy thì hiện tại tôi không muốn kí ức của tôi đối với anh quá sâu đậm thêm nữa, như vậy thì khi quên đi anh, tôi cũng sẽ không quá khổ đau." Tôi khó khăn nói ra những lời này, ngấm ngầm chịu đựng rất lâu mới nói ra lời nói kiểu bày tỏ thế này, bản thân tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hội chứng Stockholm, có lẽ tôi đúng là mắc hội chứng này đấy nhỉ? Khi sinh mạng, tình cảm và dục vọng của chính bản thân đều bị một người khác nắm giữ lấy, dù cho anh ta có khiến bạn đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng chỉ cần anh ta đối với bạn khác biệt một tí thì bạn sẽ lại yêu anh ta như mụ mị đầu óc.
Con người thật sự có thể bị thuần phục.
"Sẽ không đâu, ta sẽ không quên em, còn em...
em có quên ta không thì quyền quyết định nằm ở em." Giang Lãnh thờ ơ nói một câu.
Tôi không quá hiểu rõ ÿ nghĩa của câu nói này, nhưng tôi không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa nên lôi kéo anh đến buổi tiệc.
Nơi này là một sơn trang nghỉ dưỡng cao cấp, tòa Hải Yến cũng chỉ là một tòa tiệc rượu trong đấy mà thôi, Gianh Lãnh vừa bước vào cửa đã cau mày lại nói một câu: "Trăm quỷ tụ họp...
đúng là lòng người không đáng giá một xu!" "Cái gì?" Anh không vui, cau mày lại năm lấy tay tôi thật chặt, nhanh chân bước về phía trước: "Nơi này là nơi phong thủy, quá tham lam sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi, bàn xong chuyện thi em mau đi nhanh đi, đừng để mùi ở nơi này ảnh hưởng đến em" Trăm quỷ tụ họp? Chỗ này là đất phong thủy gì đây? Tôi chỉ mới được nghe nói đến ngũ quỷ chuyển tài, chẳng lẽ ý anh là ở đây có một trăm con quỷ hả? Chính vào lúc tôi đang nghi ngờ thì chiếc xe thể thao đẹp đẽ của Hầu Văn Khải dừng lại bên cạnh tôi, anh ta cười nói: "Sao lại đi bộ vào thế? Nơi này cách nơi chúng ta đến còn một chặng đường rất dài, có muốn lên xe tôi đi nhờ không?" Giang Lãnh bắt đầu khẽ híp mắt lại, tôi vội vàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi và bạn, tôi và bạn trai tôi sẽ cùng đi vào." Sắc mặt Hầu Văn khải trở nên có chút kỳ lạ, ánh mắt rơi lên người Giang Lãnh, không dám tin mà mở miệng hỏi: "Cô có bạn trai rồi sao?"