Tôi thay đổi suy nghĩ, chuyện tên này giấu tôi quá nhiều, không thiểu một hai chuyện này thì lại có vài ba chuyện khác, chi bằng cứ bắt gặp hết cho lành, tâm thái của tôi cũng bắt đầu noi gương theo anh tôi.
"Cô gái, chúng tôi đào đồ ra rồi, mẹ ơi đáng sợ lắm, cô mau tới xem đi, lão Trần đã không ổn lắm rồi!"
Đại Bình gọi điện cho tôi, giọng nói run rẩy cất đứt cuộc chiến tranh lạnh.
Trước đó anh tôi có dán bùa đi tiêu diệt tà mà cho bọn họ, cũng không biết có tác dụng hay không nữa.
Chúng tôi lái xe tới bãi rác chất đống của tòa kiến trúc, phế liệu bên trong tòa nhà đó chất thành đống cao nhất, một đống đất vàng toàn chất bẩn đập thành vào mắt như ngọn núi nhỏ, Đại Bình và lão Trân đi ủng, cả người ướt sũng.
Từ xa có thể nhìn thấy lão Trân năm dưới đất, Đại Bình ngồi bên cạnh hút thuốc, những thứ đào được ra nằm trên đống đất vàng, đều bị dán bùa chú hết, nhưng sức mạnh bùa chú có hạn, chúng tôi vừa xuống xe liên cảm nhận được âm khí được nông đậm dần.
Bảy cái cọc bằng gỗ, trên mỗi cọc đều có vết máu đen, còn có một đống vật phẩm kỹ quái: hộp trang sức bằng gỗ, thùng gỗ...đều là những thứ làm bằng gỗ.
Theo lý mà nói, gỗ âm trầm là đồ trừ tà, bức tượng bị kẻ khác lén lút bỏ vào trong xương cốt có lẽ là vì trấn áp cái ác.
Nữ quỷ gân như cũng không phải ở nhờ bên trong gỗ trâm, mà là tiếp xúc với xương cốt của cô ta mới bị cô ta làm cho mê muội mà lạc đường, cuối cùng bị trấn áp, tự mình giết chết đồng loại, rồi ăn thịt xác chết.
Đại Bình là tay sai âm phủ, nhìn thấy Giang Lãnh lập tức bò xốm xuống hành lễ, Giang Lãnh không để ý tới anh ta, thẳng thừng đi xem những thứ làm bằng gỗ kia.
Tôi đỡ Đại Bình dậy, môi anh ta run lẩy bẩy: "Cô gái, những thứ này có âm khí nặng lầm, ngay cả tôi cũng chịu không nổi...Lão Trần đã ngất rồi, những thứ này rất tà ác, tà ác..."
Tôi an ủi anh ta mấy câu, nhìn về phía Giang Lãnh, anh ấy không có căn cứ gì về những tấm bùa chú vẽ trên mấy vật âm này, anh tôi cũng dùng phương pháp của nhà tôi, dùng dây đỏ buộc lên bùa, cuộn thành ba dài hai ngắn.
Khái niệm ba dài hai ngăn mọi người đều hiểu được, nhưng ý nghĩa của nó vốn là chỉ quan tài.
Trong Lễ Ký-Đàn Cung Thượng có viết: quan tài, hai co, ba duỗi, chiếu, mỗi một bó.
Nhà tôi dùng cách dùng dây đò cuộn vật âm này cũng là để trấn quy, dù sao cũng là cách ông nội truyền lại, có lí hay không thì không nói được, nhưng có tác dụng là được rồi! Sau khi anh tôi và Giang Lãnh tìm một vòng, họ tìm ra được trong sáu vật làm bằng gỗ mấy mảnh vụn xương cốt.
Anh tôi dùng mấy tấm bùa dán kín chúng lại, nói là cầm nó quay về trường, tìm giáo sư xương cốt học, để ông ấy xem, nói không chừng còn có thể tìm ra được tuổi của bộ xương, DNA gì đó.
Giang Lãnh nhìn những vật làm bằng gỗ kia, thấp giọng nói: "Đây đều là gỗ hỏe, ngũ hành thuộc âm khí, có thế trấn át quỷ, nhưng quỷ thì không thấy đâu nữa, chắc là được thả ra ngoài hại người rồi."
"Vậy chúng ta rút những mảnh xương này ra rồi, mấy mảnh gỗ kia còn có nguy hại gì không?"
Tôi khá quan tâm tới vấn đề này.
Anh lắc đầu: "Anh cũng không biết nữa, thiêu một ngọn lửa là được rồi"
Anh tôi và Đại Bình đố chút đầu, đặt gỗ lên trên đống đồ, ngọn lửa bùng cháy, trong ngọn lửa xuất hiện màu xanh lục, nó đang dần dần đốt đống đồ thành tro.
Có Giang Lãnh ở đây, gan của tôi và anh tôi cũng lớn hơn rất nhiều.
Khi xách đống bùa chú và xương cốt kia đến trường, anh tôi đi tới khu vực y học của anh ấy, tôi cũng kéo Giang Lãnh tới đó nghe ké.
Gân đây tôi trốn học đã thành chuyện cơm bữa, nhưng giáo viên mới tới cũng không quan tâm tới tôi, trên thực tế giáo viên này chẳng quan tâm tới ai cả, vốn dĩ là chủ nhiệm khoa kiêm chức tới dặn dò chúng tôi đừng ăn nói lung tung.
Lần trước chuyện giáo viên hướng dẫn Trương nhảy lầu vẫn còn ảnh hưởng lớn.
Học xong một môn, tôi tới câu lạc bộ kịch nói lấy quần áo.Ngày mai phải mặc nó lên sân khấu nói một câu lời thoại là có thể bổ sung vào điểm học phần của tôi rồi, đây cũng coi như là Tạ Đinh Đinh ban phát lòng nhân từ đi.
"..Nếu như em không muốn tới trường học thì thôi học đi."
Giang Lãnh hơi nhíu mày: "Đi học như này thì có ý nghĩa gì chứ? Gần như là nghịch điện thoại...đằng sau còn có người ôm hôn nữa."
Haiz, anh ấy lại nhìn thấy rồi.
"Bố em, ông ấy...vẫn hy vọng em và anh em có thể tốt nghiệp được...Thật ra em cũng không biết đi học làm gì, nhưng không đi học mà cứ ở nhà, lại càng không biết làm gì mới được."
Tôi thấp giọng giải thích với anh ấy.
"Bây giờ em có chuyện làm rồi đấy"
Ánh mắt anh ấy rơi xuống cái bụng nhỏ của tôi Tôi cúi đầu không nói gì, tôi không chấp nhận nổi chuyện này, trong lòng vẫn ôm chút may mắn, luôn cảm thấy mình tiếp xúc nhiều với mấy chuyện như này thì có thể tìm được phương pháp thay thế, từ đó bảo vệ được đứa con của mình.
Khi tôi đi tới câu lạc bộ kịch nói, Giang Lãnh đứng ở ngoài hành lang đợi tôi, khi tôi đi vào trong văn phòng của câu lạc bộ, lại nghe thấy một giọng nữ vô cùng nhỏ đang gọi: "Đế Quân đại nhân..."
Đây chắc chắn không phải ảo giác, đã là lần thứ hai rồi, lần nào cũng đều là lúc tôi vừa rời khỏi anh ấy liên nghe thấy giọng nữ khiến tôi nổi da gà như vậy.
Chói tai, lại còn mang theo chút yểu điệu ngưỡng mộ nữa, nhưng tôi quay đầu nhìn lại thì ngay cả một bóng quỷ cũng không có.
Quá tam ba bận, trong lòng tôi thâm quyết định, nếu như lại nghe thấy một lần nữa, tôi sẽ quyết định đi truy hỏi Giang Lãnh, cảm giác nguy hiểm này khiến con người ta phát sợ lên được.
Anh tôi nhanh chóng quay trở lại từ viện y học, anh đi nhờ một nữ giáo sư, dùng công cụ giảng dạy của trường học giúp phân tích tuổi của xương cốt, kiểm tra độ tuổi của xương rất nhanh, anh ấy có được kết quả liên lập tức quay lại đón chúng tôi.
"Kiểm tra mấy mảnh, đều là tâm 20 đến 30 tuổi, phán đoán sơ bộ là cùng một người, nói không chừng đều là xương cốt của nữ quỷ đó."
"Vậy nữ quỷ đó là người của thôn Hoàng Đạo sao?"
Tôi nhìn về phía Giang Lãnh.
Anh ấy không nhìn mà gật đầu luôn: "Trên sổ sinh tử có ghi rõ, cô ta sinh ra trước nạn đói một năm, vào năm 1984, cũng là vào năm hai mươi tuổi bị người ta dìm chết"
Thảo nào lão Trân nói người phụ nữ trong giấc mơ ướt nhẹp, lại còn nhẹ nhàng kêu tôi đói lắm, có mấy người đàn ông có thế khống chế được trước người phụ nữ gợi cảm mê hoặc như này chứ.
Hừm! "Vậy chắc chắn là từ nhỏ cô ta đã ăn thịt người để lớn rồi...Ăn nhiều tới nỗi bị điên, chết rồi cũng biến thành mãnh quỷ, nhìn cô tự ám lên xác chết, tự gặm rỉa chính mình, đúng thật là ghê tởm.."
Tôi nghĩ tới mấy mảnh xương cốt trong bãi cổ, không nhịn được mà ôm miệng nói: "Anh, anh đừng để em nghĩ tới nó nữa được? Em mà nôn trên xe anh thì anh tự đi mà rửa nhé!"
"Đừng đừng, anh đi mua cho em ít ô mai chua, em đừng nôn."
Về tới nhà, tôi đi thử bộ quần áo ở câu lạc bộ kịch nói trước, đó là bộ lễ phục theo phong cách châu Âu, cổ áo chữ U, còn có dây thắt eo, Giang Lãnh nhìn một cái, lập tức mặt như Sương mù.
"Em định mặc như này đi biểu diễn?"
Anh ấy chỉ cố áo tôi.
Tôi cũng ngượng ngùng lảm, quần áo như này đều có size như nhau, sau khi mặc lên chỗ nào cũng đều rộng thùng thình hết, nếu như không cần thận kéo tay áo một chút, nửa vòng một liên lộ ra ngoài ngay.
"Cô Mộ này, em mà dám mặc quần áo như này xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, em có tin anh sẽ khiến em mười ngày nửa tháng không xuống được giường hay không?!"
Lửa giận trong mắt anh khiến tôi sợ hãi.