Editor: Xám
Sáng sớm thứ bảy, Hàn Đan bị một tràng tiếng động rắc rắc rầm rầm đánh thức, mở mắt ra nhìn, thì ra A Khiết đã về rồi.
"Chẳng phải nói ngày mai mới về sao?" Cô lim dim mắt hỏi.
"Mình sắp phát điên rồi."A Khiết mặc bộ tây trang màu đen đá bay giày xuống, tạo dáng chữ đại ngã ngửa xuống giường, một cánh tay đập lên ngực Hàn Đan. Cô ho khan vài tiếng ngồi dậy: "Trước khi phát điên cậu muốn đánh chết mình trước đúng không?" Ánh mắt lướt tới, A Khiết nằm đó, bình tĩnh nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng khuôn mặt tiều tụy, lập tức cả kinh, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Gặp phải người đó, chạy trối chết. Tiểu Đan, có phải mình cực kỳ vô dụng không?" Cô lẩm bẩm.
Hàn Đan yên lặng, cô biết “người đó” trong lời A Khiết là Trình Uyên, hỏi: "Anh ta cũng ở thành phố X ư?"
"Mình gặp anh ta ở khách sạn, mới biết cả tuần nay anh ta giảng dạy ở khoa nghệ thuật của đại học X. Cậu nói xem có phải đại học X ăn no rửng mỡ không, tốn tiền đi mời loại người đó giảng dạy."
"Lần này lại giao chiến chính diện ở cùng một khách sạn sao?" Vẻ mặt Hàn Đan hoàn toàn đồng cảm."Nghe nói nghệ thuật gia một là để râu một là nuôi tóc, mình thật sự tò mò bây giờ anh ta đang có tạo hình gì."
"Dáng dấp lại không thay đổi, trang điểm nhẹ còn mặc áo T-shirt xanh lục, có một cô ả ngực bự đi theo bên cạnh."
"Cô ả ngực bự?" Ánh mắt người nào đó sáng rực lên.
"Nói là trợ lý, tên là Danh Nhi gì đó mình quên rồi, dáng người giống nước tinh khiết, ánh mắt giống quả cam."
"...... Quả cam?" Dưới ví dụ quái dị của A Khiết, Hàn Đan hoàn toàn không nắm được trọng điểm, chịu thua.
"Đều là tạp chất."
Này này, đó là thịt quả thanh khiết trong truyền thuyết đấy nhé… Hàn Đan quẫn bách nói: "Trình Uyên và cô ta rất thân mật sao?"
"Hai người cùng vào cùng ra một căn phòng, có tính là thân mật không?"
"Không thể nào, chẳng lẽ nghệ thuật gia Trình có niềm vui mới rồi ư? Cậu đấy, khoanh tay đứng nhìn?"
A Khiết đau khổ than thở một tiếng: "Một lần sảy chân để hận nghìn đời..."
Nhiệt tình tám chuyện của Hàn Đan đang dồi dào, lập tức lôi cô trên giường dậy, cuối cùng đã làm sáng tỏ câu chuyện.
Đầu tiên, vào cái đêm chạm mặt A Khiết, Trình Uyên và con bé ngực bự kia đã vào phòng không ra ngoài. Cô vốn là người tính tình nóng nảy, không nhịn được nữa, ngày hôm sau đã viện cớ DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn đẩy cửa phòng bọn họ ra, nhưng lại phát hiện trong phòng chỉ có một mình Trình Uyên.
—— Đã trễ thế này rồi, Trình tiểu thư vào phòng tôi là muốn làm gì?
—— Gạt tàn của anh vẫn để ở nhà tôi, bao giờ thì mang đi?
Cô tùy tiện bịa một lý do.
—— Nếu như cảm thấy nó chướng mắt thì vứt đi là được, đặc biệt đến hỏi có phần chuyện bé xé ra to quá rồi.
—— Vậy đại họa sĩ Trình cứ coi như tôi ăn no rửng mỡ là được.
Nói xong lập tức định đi, nhưng lại bị người ta kéo lại.
—— Tôi cho rằng cô đã có kinh nghiệm, không ngờ vẫn không nhịn được.
—— Buông tay ra, nếu không tôi tố cáo anh quấy nhiễu tình dục.
—— Thấy tôi ở cùng với người phụ nữ khác, ghen tị đến mức đêm khuya gõ cửa phòng tôi, cô muốn bắt gian hay là muốn đến quyến rũ tôi?
—— Ghen tị cái rắm......
Cô thẹn quá hóa giận, nhưng không vung tay anh ta ra nổi.
—— Muốn kết (hôn) thì kết, muốn ly (hôn) thì ly, tôi vẫn luôn nghe theo cô, xem ra đã làm hư cô rồi.
—— Anh còn muốn làm gì?
—— Cô cho rằng mỗi ngày bên cạnh tôi có một đám phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp vây quanh rất hạnh phúc sao? Chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, thật ra rất đau khổ......
Vì vậy, sau khi rút khỏi cái đêm kích tình* đó, A Khiết rối rắm vô cùng. Một mặt quẫn bách vì sự lỗ mãng của mình, một mặt lại hối hận vì mình đầu hàng trước tiên. Không biết đối mặt thế nào với người đó, dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng, vội vàng trở về ngay trong đêm.
*kích tình: tình cảm mãnh liệt.
"Hiện giờ giá trị con người của Trình Uyên lớn gấp trăm lần, tại sao lại “trùng hợp” cùng cậu ở trong một khách sạn thương vụ? Cậu cũng không suy nghĩ tỉ mỉ một chút." Hàn Đan cười nói.
"Mình cho rằng vì anh ta ở gần đại học X thôi.” A Khiết trợn trắng mắt.
"Thật ra giữa hai người hoàn toàn không có vấn đề gì lớn, hơn nữa cậu cũng nên nhìn ra Trình Uyên đang quan tâm cậu. Tái hôn thôi."
"Không tái hôn." Cô vẫn sinh ra sự hờn dỗi không biết đến từ đâu.
"Đừng gắng gượng nữa, mình đoán lần này nhất định cậu không trốn được."
"Mặc kệ anh ta." Cô nàng giả vờ xem thường, kéo chăn quấn vào mình rồi quay vào trong: "Mệt chết đi được, mình ngủ một lát." Trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe thấy Hàn Đan trầm mặc hồi lâu nhẹ nhàng nói "Thì ra là cái anh ta muốn là ghen tị......"
"Ai?" Cô nhắm mắt lật người hỏi.
"Không có gì...... Cậu ngủ đi."
Hàn Đan đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, đoán thế nào A Khiết cũng phải ngủ đến trưa mới bò dậy được, bèn tiện thể rửa cả rau mà bữa trưa cần dùng, rửa một lát đột nhiên nghĩ đến một màn hôm qua.
—— Là hẹn hò.
—— Hả?!
Cô nghi ngờ mình ù tai nghe nhầm rồi.
—— Theo tôi được biết thì hiện giờ cô không có đối tượng qua lại.
—— Đúng vậy. Nhưng việc này không có nghĩa là tôi muốn dính vào một vài tình cảm hỗn loạn.
Người phụ nữ vừa mới xuất hiện dính dáng đến mối quan hệ mơ hồ. Cô ngoảnh mặt làm thinh, tới điểm là dừng.
—— Tám giờ tối ngày kia, số 18 phố Lan Đình.
Anh cười thản nhiên tỏ ra không hề để tâm.
—— Buổi tối ngày kia tôi phải.....
—— Tăng ca. Phí tăng ca tính theo hợp đồng công ty. Cô đến hay không đến sẽ quyết định tôi có công tư phân minh hay không.
......
Cách thức nảy sinh tình cảm không ngoài hai loại. Vừa thấy đã yêu và lâu ngày thành yêu.
Thế nhưng Hàn Đan không hề cho rằng Thẩm Luật phù hợp với bất kỳ loại nào trong đó, cô cũng không cho rằng mình là đối tượng để anh ta động tình. Như vậy, lý do khiến anh ta nói ra hai chữ “hẹn hò” chính là ở cô gái vừa mới xuất hiện. Một dạng tình huống là anh ta chán ghét cô ấy, muốn mượn mình để rời xa cô ấy, dạng tình huống còn lại anh ta yêu cô ấy, không biết giữa hai người đã nảy sinh mâu thuẫn gì khiến anh ta muốn mượn mình để kích động hoặc là báo thù cô ấy.
Cho dù là loại nào, cô cũng chỉ là một công cụ bị lợi dụng.
Thảo nào lại phát sốt, làm chuyện thất đức nhiều quá thôi...... Cô bĩu môi. Làm bữa sáng xong, để phần cho A Khiết, ngồi ở máy tính muốn tìm một bộ phim vừa xem vừa ăn. Thuận tay mở 《 Lục giới》, lại phát hiện trên kênh Thế giới rất náo nhiệt.
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Tư Đồ Tiểu Man, muốn làm tiểu tam thì cô cũng nên cân nhắc xem mình có bản lĩnh đó hay không.
[ Thế giới ] Tư Đồ Tiểu Man: Cô có bị bệnh không, chỉ tổ đội hai lần mà đến mức cô cho rằng như thế sao?
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Đừng cho rằng lão công của tôi đưa cô đi quét phó bản hai lần thì chính là có ý với cô, cái loại đức hạnh như cô, anh ấy cũng chỉ chơi đùa mà thôi.
[ Thế giới ] Tư Đồ Tiểu Man: Cô muốn kiên quyết nói tôi quyến rũ người đàn ông của cô thì gửi chứng cứ lên diễn đàn đi. Bây giờ không có chứng cứ gì hết, nghi thần nghi quỷ thì có ý nghĩa gì?
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Làm tiểu tam cô còn có mặt mũi sao? Quyến rũ người khác hay không trong lòng cô biết rõ, cũng không sợ gặp báo ứng nữa.
[ Thế giới ] Nam Cung Tiểu Lương: Phì, nếu như cô không yên tâm về người đàn ông của cô như vậy, chẳng phải buộc lên lưng kéo đi là được rồi sao, thả ra làm gì?
[ Thế giới ] Tây Môn Tiểu Quai: Đúng vậy, như người đàn bà chanh chua càn quấy gì vậy? Rảnh rỗi thì về quản người đàn ông của cô cho tốt, đừng cho anh ta ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.
[ Thế giới ] Đông Phương Tiểu Húc: Tôi bắt đầu thông cảm cho người đàn ông của cô rồi, trong nhà nuôi một con cọp cái, còn không thể chạy ra ngoài.
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Cút sang một bên, một đám tiện nhân không gã đàn ông nào dám lấy.
[ Thế giới ] Sở Vân Phi: Đủ rồi. Anh đã giải thích với em, anh và Tiểu Man thật sự chỉ là quan hệ bạn bè.
Nhìn thấy tên Sở Vân Phi, Hàn Đan suýt nữa mắc nghẹn. Cô đang vui vẻ xem náo nhiệt, hoàn toàn không ngờ Tử Cẩn lại là lão bà của anh ta. Nói vậy, người đuổi theo chém cô trước đây chính là cô ta.
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Tiểu Man? Quan hệ bạn bè dùng cách gọi thân mật như vậy sao?
[ Thế giới ] Sở Vân Phi: Em có thể đừng không phân biệt phải trái vậy không?
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Là anh thẹn với lòng phải không? Mỗi ngày đưa tôi đi chạy nhiệm vụ một lát, sau đó để tôi luyện cấp một mình, kết quả đi tổ đội với người phụ nữ khác xuống phó bản.
[ Thế giới ] Sở Vân Phi: Đủ rồi, còn tiếp tục làm loạn sẽ chỉ khiến anh càng lúc càng hối hận vì đã kết hôn với em.
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Cuối cùng anh đã thừa nhận hối hận rồi! Tôi biết anh vẫn luôn nhớ nhung cô ả tên Liên Cơ kia. Anh không chỉ ngăn tôi không cho tôi giết cô ta, còn lần đầu tiên mắng tôi vì cô ta. Nếu như anh thích cô ta như vậy thì cưới tôi làm gì?
[ Thế giới ] Sở Vân Phi: Rốt cuộc cô muốn nói xằng nói bậy đến lúc nào!
Đã dùng đến dấu chấm than rồi, xem ra lần này thật sự tức giận.
Hàn Đan không khỏi cảm thán cô gái này đúng là cực phẩm. Thường thường mà nói người nào bình thường tính tình tốt thì một khi nổi giận sẽ khá dữ dội. Quả nhiên, trên hệ thống nhảy ra dòng chữ "[ Sở Vân Phi ] và [ Tử Cẩn ] tình cảm tan vỡ, cưỡng chế ly dị, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, quên nhau trong chốn giang hồ".
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Sở Vân Phi, tôi đối tốt với anh như vậy mà anh lại vứt bỏ tôi! Anh muốn đi ăn lại cỏ cũ, tìm người bạn lâu năm Liên Cơ của anh? Muộn rồi, người ta đã quyến rũ người tiếp theo, thấy anh chướng mắt rồi!!!
Gầm thét thế này, ai dám tranh luận.
Trên Thế giới hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều đang vây xem tình hình phát triển. Ngay cả mấy phong viên luôn sôi nổi cũng không dám lên tiếng, sợ dẫn lửa thiêu thân, bị người phụ nữ cực phẩm này phun nước bọt đầy mặt.
Lẽ nào kiếp trước mình nợ cô ta sao? Sao con bé này lại nhắm vào mình. Hàn Đan đỡ trán, nhìn thấy một đống kèn lệnh nằm trong bọc mà Hà Xử Phong Lưu cho cô, nhếch môi cười.
[ Thế giới ] Liên Cơ: Ơ kìa, cô gái bị vứt bỏ thật đáng thương. Cưỡng ép ly hôn có thể lấy được một khoản tiền, nhưng dù sao Tử Cẩn cô nương cũng nên cất kỹ vào, đừng để kẻ đến sau đuổi theo đòi lại.
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Cút đi.
[ Thế giới ] Liên Cơ: Bình tĩnh bình tĩnh, mọi chuyện đều phải nghĩ thông suốt một chút, dù sao lão công này là do cô làm tiểu tam mà có được, đánh mất cũng coi như đền ơn thần linh. Khổng Tử nói: Ra khỏi vũng hỗn độn, sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi.
[ Thế giới ] Bên Trái Của Bên Trái: Phì......
[ Thế giới ] Bên Phải Của Bên Phải: Suỵt, đừng cười. Gặp tình huống này người ta sẽ thẹn quá hóa giận đó.
[ Thế giới ] Bên Trái Của Bên Trái: Em sai rồi, em nín đây.
[ Thế giới ] Tử Cẩn: Cút sang một bên! Cô cho rằng cô quyến rũ được Hà Xử Phong Lưu thì giỏi lắm hả? Anh ta sẽ để ý đến loại đê tiện như cô sao? Chỉ là lấy cô chơi đùa, mở lòng chút mà thôi!
Hàn Đan gõ chữ nhanh như bay, đang định đáp trả d’đ/l/q"d thì lại thấy một hàng chữ đỏ đoan đoan chính chính xuất hiện trên màn hình.
[ Hệ thống ] [ Hà Xử Phong Lưu ] nâng cao tiền bảo đảm nhân duyên của chàng và [ Liên Cơ ] đến 10000 vạn nguyên bảo.