Sau đó Cố Quý Dực cũng đã đưa Đàm Châu đến chỗ của Cố Trực Dinh, lúc đầu sắc mặt của ông ấy còn có chút không vui, nhưng sau khi nhìn thấy cô liền cười rất vui vẻ, không chỉ có ông ấy mà ngay cả Cố Sơ Tây vừa nhìn thấy đã háo hức mà chạy đến, vừa ôm chân cô vừa gọi:
- Thím út, thím út, thím út, cuối cùng thím cũng đến rồi, Tây Tây nhớ thím út lắm đó.
Cái miệng nhỏ Cố Sơ Tây thật sự rất biết cách làm cho người khác vui vẻ, đặc biệt là Cố Quý Dực, anh còn bế Cố Sơ Tây lên, nhẹ nhàng véo vào mũi của con bé, nói:
- Miệng nhỏ của cháu đúng biết cách khiến chú út vui đó.
Cố Sơ Tây cũng cười hì hì rồi ôm cổ của Cố Quý Dực đầy vui vẻ, lúc này Đàm Châu mới chú ý ở đây không chỉ có Cố Trực Dinh hay Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang, còn có cả con gái lớn của họ là Cố Sơ Mẫn và chồng con của chị ấy.
Gặp lại người quen thì Đàm Châu cũng chỉ cúi đầu xem như chào hỏi, đương nhiên Cố Sơ Mẫn cũng vậy, chị ấy nhìn cô, rồi lại nhỏ giọng nói:
- Thím út, chào thím.
Sau đó Đàm Châu được sắp xếp ngồi bên cạnh Cố Trực Dinh, bên trái cô mới là Cố Quý Dực, nhưng con bé Tây Tây lại cứ thích ngồi với cô, nên Cố Quý Dực lại bị đẩy xa thêm một ghế. Cơ mà làm sao anh có thể dễ dàng để yên như vậy cơ chứ! Đến cuối cùng Cố Sơ Tây bị đẩy qua ngồi bên cạnh Cố Trực Dinh, còn Cố Quý Dực và Đàm Châu vẫn được ngồi cạnh nhau.
Thấy anh trẻ con hơn thua như vậy thì cô cũng nói nhỏ:
- Cố Quý Dực, anh trẻ con như vậy thì sau này sinh con rồi phải làm sao đây?
Nếu là người khác bị vợ chê là trẻ con thì sẽ thấy xấu hổ, nhưng Cố Quý Dực đi ngược lại với đám đông, anh còn choàng tay ôm lấy eo của cô, đáp:
- Vẫn chưa biết được, hay em sinh thử đi rồi mới biết.
Có lẽ trên dưới Cố gia không quen với thái độ này của anh, nhưng Đàm Châu thì quá quen rồi, cô đã từng nói mà… Cố Quý Dực khi ở bên cô thì anh trở nên kì lạ lắm, hành xử hay giọng điệu đều rất kì lạ, thiếu điều là biến thành trẻ con vậy.
Cố Sơ Mẫn lúc này mới nhìn cô rồi mỉm cười, nhưng chồng của cô ấy là Thái Chiết Tân lại nói nhỏ vào tai của vợ mình:
- Sơ Mẫn, anh thấy chú út có hơi kì lạ đúng không? Khi chúng ta kết hôn gương mặt của chú ấy còn rất đăm đăm khó chịu, ấy vậy mà bây giờ lại biến thành kẻ ấu trĩ không biết liêm sỉ rồi?
Cố Sơ Mẫn có hơi muốn cười, nhưng Cố Quý Dực được một cái là tai rất thính, anh nghe rõ những gì mà Thái Chiết Tân đã nói, còn cố ý liếc cậu ta một cái nữa mà.
Lúc này Đàm Châu nhìn qua Thái Chiết Tân, trước kia hôn nhân của Cố Sơ Mẫn và Thái Chiết Tân cũng chỉ là liên hôn chứ không có tình yêu, nhưng từ sau khi sinh đứa con đầy lòng thì hai người họ đã bắt đầy nảy sinh tình cảm. Người đời nói đúng mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Cũng như Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển vậy, minh chứng rõ ràng nhất cho câu… Lửa gần rơm!
Trước khi cử hành hôn lễ thì Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển cũng đã đến bàn tiệc của họ, vừa nhìn thấy cô là hai người đã bật công tắc căng cứng hết cả người, đặc biệt chính là Vi Yến Uyển. Cô ta từng gọi điện cho cô, hi vọng rằng cô sẽ làm phù dâu cho cô ta, nhưng khi đó Đàm Châu lại nhàn nhạt nói:
- Yến Uyển à, sắp tới đây “thím” đã làm “thím” của cháu rồi. Ai đời bậc trưởng bối lại làm phù dâu cho hậu bối chứ? Nên cháu cứ tìm người khác đi nhé!
Đừng nói là Đàm Châu thấy Vi Yến Uyển ngốc, đến Vệ Nhược Ca nghe được cũng phải nghi ngờ nhân sinh. Người bình thường đâu thể nào ngu như thế được?
Đã cướp bạn trai của người khác còn bảo người đó đi làm phù dâu cho mình? Ôi trời, bình thường Vệ Nhược Ca thấy Vi Yến Uyển cũng thông minh lắm mà? Sao tới chuyện này là ngu ngang vậy không biết.
Cho nên bây giờ, khi Vi Yến Uyển nhìn thấy cô cũng có chút lo lắng, lần đó là do cô ta sợ hãi, cô ta sợ rằng Cố gia sẽ xét nghiệm cho đến cùng nên vội vàng muốn đẩy tội cho Đàm Châu. Nhưng cuối cùng không chỉ không bắt được gà mà còn mất luôn nắm thóc, bị Đàm Châu chỉnh cho câm nín.
Nhưng cuối cùng vẫn là Cao Thiên Trang và Cố Quý Phàm ngu ngốc, vẫn tin rằng đứa bé trong bụng cô ta là con cháu Cố gia, còn nói rằng đợi khi nào đứa bé được sinh ra thì sẽ xét nghiệm sau.
Cơ mà… Làm gì có ngày đó chứ! Đứa bé này, làm gì có cơ hội được sinh ra!
Cố Sơ Dụ nhìn ông nội rồi lại nhìn cha mẹ mình, nói:
- Ông nội, cha mẹ… Bây giờ con và Yến Uyển phải lên làm lễ rồi.
Cố Trực Dinh cũng chỉ gật đầu, hiển nhiên trước khi rời khỏi hai người họ còn phải chào hỏi những trưởng bối của Cố gia, sau lượt của Cố Quý Dực thì đến Đàm Châu, hai người liền đồng loạt khựng lại.
Thấy như thế này Cố Quý Dực lại nói:
- Sao vậy? Mau chào đi chứ, là “thím út”, hai từ đơn giản như vậy mà cũng không biết nói sao? Tới Tây Tây còn giỏi hơn hai đứa đấy.
Cố Trực Dinh cũng gật gù, sau đó lại nói:
- Mặc dù ba đứa là bạn học, nhưng vai thế Đàm Châu vẫn lớn hơn, tuy rằng Tiểu Châu và Quý Dực chưa kết hôn, nhưng cũng chỉ là sớm muộn thôi. Gọi trước cho quen dần là vừa.
Có vẻ như Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển cũng không thể nào cãi lời của ông nội được, đành phải cúi đầu với cô, gọi một tiếng:
- Thím… Thím út…
Không cần nói cũng biết Đàm Châu đã hả hê đến mức nào, khi này cô còn vui vẻ đứng dậy, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền rất sang trọng, lại đeo lên cổ của Vi Yến Uyển, nhỏ giọng nói vào tai cô ta:
- Chúc mừng cậu, chúc mừng cậu đã nhặt lại rác rưởi mà tôi đã vứt đi. Cảm ơn cậu vì gánh sao quả tạ này cho tôi… Vi Yến Uyển, cậu phải mười kiếp vĩnh kết đồng tâm, bên nhau đến bạc đầu, sớm sinh quý tử. Nhé!
#Yu~