Buổi tối đó trên dưới Cố gia đều ở lại Cố phủ, đương nhiên Đàm Châu cũng đã được cho phép ở lại đây một đêm.
Cô nằm bên cạnh Cố Quý Dực, vừa ngủ trên giường anh, vừa dùng đồ của anh, lại còn mặc áo của anh nữa chứ, trên người cô bây giờ chỉ là một chiếc áo mỏng và đủ dài để che hết cơ thể, nhưng Cố Quý Dực lại ôm chặt lấy cô, nói:
- Châu, sắp tới đây chính là hôn lễ của chúng ta.
Nhắc mới nhớ, chỉ còn khoảng hai tuần nữa là cô và Cố Quý Dực đã chính thức kết hôn rồi, cũng không ngờ rằng cô và anh đã quen biết nhau gần hai tháng… Nghĩ tới nghĩ lui Đàm Châu lại thấy có hơi buồn cười, cô và Cố Quý Dực chỉ mới ở bên nhau hai tháng thôi mà tất cả những cô có đều cho anh và ngược lại. Tuy tình yêu nhanh đến, nhưng cô lại thấy rất an toàn… Vì anh là Cố Quý Dực, hay chỉ đơn giản anh chính là anh!
- Em đang nghĩ gì vậy?
Đàm Châu đột nhiên chui rúc vào lòng của anh, còn vòng tay muốn ôm anh, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Em đang nghĩ… Nếu kết hôn rồi thì chúng ta sẽ ở Cố phủ hay về nhà riêng của anh?
Mặc dù đây là câu hỏi rất đơn giản nhưng cũng đủ khiến cho Cố Quý Dực cảm thấy hài lòng, hơn hết chính là hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một cái, nói:
- Nếu em thích Cố phủ thì chúng ta sẽ ở lại đây, dù sao cha cũng đã lớn tuổi rồi, để ông ấy một mình anh cũng không yên tâm lắm.
- Nhưng liệu cha có thích Hope không? Em muốn đưa Hope đến đây…
Cố Quý Dực cũng từng nghĩ qua chuyện này, thật sự mà nói thì Cố Trực Dinh không thích động vật lắm. Tại vì trước kia ông ấy từng nuôi một con chó, chú chó đó thân thiết với ông ấy từ bé cho đến khi trưởng thành, vào một lần khi ông ấy đi ra ngoài thì chú chó đã qua đời vì tuổi già, đến lúc Cố Trực Dinh quay về thì đã quá muộn, cũng không thể nhìn mặt và chào tạm biệt nó lần cuối. Kể từ đó Cố Trực Dinh đã hứa sẽ không nuôi thêm bất kì con vật nào nữa… Ông ấy rất sợ, sợ cảnh chia ly.
Cho nên sau khi Lý Lam Ân - mẹ của Cố Quý Dực qua đời thì ông ấy đã rất buồn bã, bỏ ăn bỏ uống cả một ngày, cho đến khi được Cố Sơ Mẫn an ủi thì ông ấy mới ăn được một chút. Cũng kể từ giây phút đó, Cố Trực Dinh cứ bệnh tật liên miên, hoàn toàn không thể dứt khỏi thuốc được.
Đàm Châu chỉ nghe thôi cũng đủ biết Cố Trực Dinh yêu phu nhân của mình nhiều đến mức nào, cũng giống như cha mẹ của cô vậy… Ban đầu họ kết hôn bị phản đối rất nhiều, vì ai cũng cho rằng mẹ không môn đăng hộ đối với cha, lúc đó cha cô còn muốn từ bỏ tông họ để đưa mẹ rời đi.
Nhưng cuối cùng mẹ đã sinh cho Đàm gia một người con nối dõi là anh hai Đàm Trát, từ đó ông bà nội cũng xem như là hòa nhã với mẹ hơn… Rồi khi bi kịch xảy ra, cha của cô qua đời, trên dưới Đàm gia đều ghét bỏ mẹ cô ra mặt. Lúc đó Đàm Trát đã trưởng thành rồi, anh ấy phải gồng gánh đưa mẹ và em gái ra ngoài ở riêng, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo… Mãi tới khi Đàm Châu đủ hiểu biết thì gia đình họ mới có thể tốt đẹp như bây giờ.
Lúc này Cố Quý Dực cũng nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho cô, bảo sao từ trước đến nay anh chưa từng nghe Đàm Châu nhắc đến nhà nội, thì ra ở sau lại còn có một chuyện lớn như thế này.
- Quý Dực, em đói rồi. Vừa nãy ở hôn lễ em ăn không được nhiều.
- Vậy anh xuống bảo người hầu nấu gì cho em nhé?
- Không cần đâu, em xuống nhà tự nấu mì ăn là được rồi, hay anh ở đây đóng cửa đi, em sẽ nấu luôn cho anh.
Nói xong Đàm Châu liền nhanh chóng rời giường rồi chạy xuống nhà, bỏ lại Cố Quý Dực chỉ biết cười khổ. Nhưng biết sao bây giờ, muốn lấy vợ trẻ vợ đẹp thì anh phải chiều theo cô vợ nhỏ này rồi.
Trước khi xuống nhà thì anh còn mang theo một cái áo khoác cho cô.
Cơ mà… Cô vợ nhỏ này đúng là không thể nào sống xa vòng tay của anh được mà, chỉ mới xuống nhà là lại gặp ngay kiếp nạn thứ tám mươi hai.
[…]
Trong lúc Đàm Châu đang hí hửng xuống bếp kiếm thức ăn thì đã nhìn thấy Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển cũng đang tìm thức ăn, cô có hơi bĩu môi, còn muốn quay người rời đi, cơ mà Cố Sơ Dụ lại nhìn thấy cô, còn nói:
- Tiểu Châu đói sao? Vừa hay Yến Uyển nấu một chút cháo, em có muốn ăn không?
Đàm Châu nhìn Vi Yến Uyển đầy ngạc nhiên, một thiên kim tiểu thư như cô ta mà cũng biết nấu ăn á?
Nhưng cho dù cô ta có biết nấu thì cô cũng không dám ăn, lỡ đâu cô ta bỏ độc thì cô phải làm sao đây?
- Không cần, cảm ơn hai người rất nhiều, nhưng tôi tự nấu là được.
Sau đó Đàm Châu cũng đi vào bếp cùng Vi Yến Uyển, vừa nhìn thấy cô là Vi Yến Uyển đã cười nhẹ một cái, nói:
- Châu à, hay cậu cứ ra ngoài ngồi đi, tớ nấu sắp xong rồi, chúng ta cùng nhau ăn.
- Không cần, cảm ơn.
#Yu~