Với một người có tính hay hơn thua như Vi Yến Uyển đương nhiên sẽ nhân cơ hội này mà cùng Cố Sơ Dụ âu yếm rồi, hai người họ vừa ăn lại vừa hôn hít, còn luôn miệng “trách” đứa bé trong bụng Vi Yến Uyển háu ăn, chắc chắn là một bé trai rồi.
Nhưng Đàm Châu cũng không quá để tâm, cô vẫn chuyên tâm vào chuyện của mình là nấu mì.
Nhưng Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển làm sao mà buông tha cho cô được chứ, họ vừa ăn phần của họ lại còn móc xỉa vào chuyện của cô, nói rằng cô và Cố Quý Dực sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, nên hãy nhanh chóng cùng nhau đi khám tổng quát đi, lỡ như có chuyện gì thì cũng không đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Chẳng những vậy mà Vi Yến Uyển còn nhìn cô, “chân thành” nói:
- Châu à, cậu cũng nên quan tâm sức khỏe của mình nữa nha, chứ chú út cũng lớn tuổi rồi, lỡ mà bộ phận nào đó không dùng được, thì tội cậu lắm.
Trong khi Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ vẫn còn dương dương tự đắc thì Cố Quý Dực cũng đã bước xuống, anh nghe rõ mồn một từng câu từng chữ mà hai người họ đang nói với vợ mình. Nhưng trước tiên anh chỉ bước vào bếp, khoác áo cho Đàm Châu, rồi mới nhìn cặp đôi mới cưới kia, nói:
- Cố Sơ Dụ, Vi Yến Uyển, hai đứa quên rồi sao? Cô ấy không phải “Châu” hay “Tiểu Châu”, cô ấy là “THÍM ÚT” của hai đứa. Gọi cho đúng vào!
Đàm Châu cười khúc khích, dường như trước đến nay mỗi lần Cố Quý Dực nói chuyện với Cố Sơ Dụ hay Vi Yến Uyển đều bắt đầu từ việc chỉnh xưng hô của họ thì phải. Nhưng mà… Cô thấy dáng vẻ chỉnh người của Cố Quý Dực thật sự đáng yêu quá đi.
- Cháu… Biết rồi ạ.
- Biết rồi thì đừng để chú phải nhắc nữa, đều lớn cả rồi, cũng làm cha làm mẹ rồi, dùng não nhiều vào. Đừng để một đứa nhỏ như Tây Tây phải dạy cách xưng hô cho hai đứa.
Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, còn Đàm Châu phải đưa ngón tay cái lên khen chồng mình quá giỏi. Quả nhiên là Tổng Giám Đốc của Cố thị có khác, nói ra câu nào là tát thẳng vào mặt người khác câu đó, cô đúng là không chọn sai chồng rồi.
Đợi khi Đàm Châu nấu xong mì thì Cố Quý Dực cũng chủ động giúp cô bê mì đến bàn ăn, không chỉ thế mà còn giúp cô thổi cho bớt nóng.
Ở bên kia Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển tình tứ một, thì ở bên này Đàm Châu và Cố Quý Dực lại tính tứ mười.
Không chỉ là đút nhau ăn mà còn hôn nhau ở trước mặt đôi nam nữ kia nữa mà, đến đây đột nhiên Cố Sơ Dụ lại nhìn anh, nói:
- Phải rồi chú út, hai người sắp kết hôn rồi vậy thì cũng nên đi khám tổng quát đi, lỡ như…
- Yên tâm đi Sơ Dụ, chú và thím út của cháu đã cùng nhau đi khám rồi, mọi chỉ số đều bình thường, bác sĩ còn nói rằng nếu chăm chỉ sẽ nhanh có em bé thôi. Biết đâu con trai của chú và con của hai đứa sẽ sinh cùng một năm đấy.
Đàm Châu nghe đến đây cũng có hơi đỏ mặt một chút, rồi lại giả vờ trách anh là không biết xấu hổ. Nhưng Cố Quý Dực lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hôn lên tay cô một cái, nói:
- Xấu hổ gì chứ, đều là người trưởng thành cả rồi mà, hơn nữa Sơ Dụ và Yến Uyển cũng có con luôn rồi. Chúng ta là bậc trưởng bối, đâu thể để thua bọn trẻ, đúng không, bà xã?
Vi Yến Uyển nhìn qua khung cảnh lãng mạn ở chỗ cô mà trong lòng không khỏi ganh tị, vốn dĩ cô ta còn tưởng sau khi gả vào Cố gia thì cô ta sẽ một bước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Nhưng ai mà có ngờ phía trước vẫn bị một Đàm Châu ngăn lại.
Cố Sơ Dụ thì nhìn Đàm Châu đến đỏ mắt, tuy rằng từ nãy đến giờ hắn ta vẫn luôn móc xỉa cô, nhưng đôi mắt vẫn luôn dáng vào cái thân hình nóng bỏng của cô. So với Đàm Châu thì Vi Yến Uyển cũng chỉ là cái móng chân bị cắt bỏ thôi, thứ Cố Sơ Dụ ham muốn nhất vẫn là cơ thể của Đàm Châu.
Cơ mà… Nhìn dáng vẻ kia của Đàm Châu thì hắn ta dám nghĩ rằng Đàm Châu và Cố Quý Dực đã từng xảy ra chuyện “đó” rồi.
[…]
Cố Quý Dực lên phòng để nghe điện thoại một chút, Vi Yến Uyển sau khi ăn xong cũng đi lên phòng. Ở dưới bếp bây giờ chỉ còn lại Đàm Châu đang dọn dẹp và Cố Sơ Dụ đang ngồi ở phòng khách, đột nhiên hắn ta lại đi vào bếp, chống tay lên tường rồi nhìn cô mà nhíu mày nói:
- Đàm Châu, có phải cô và chú út đã quan hệ rồi đúng không?
Đôi tay đang rửa bát của Đàm Châu cũng dừng lại một chút, nhưng rồi cô lại cười nhạt, nói:
- Phải đó, thì sao nào? Chẳng phải cậu là người dạy tôi nên cởi mở hơn sao?
- Đàm Châu, không ngờ cô vì trả thù tôi và Yến Uyển mà lại dâng cả thể xác cho Cố Quý Dực. Cô đúng là lăng loàn mà!
Đàm Châu đang rửa bát cũng thấy nực cười, lúc này cô đi đến chỗ của Cố Sơ Dụ, trực tiếp tát hắn ta một cái.
Tiếng *CHÁT* giòn tan vang vọng khắp căn bếp, lại nhìn Cố Sơ Dụ, nói:
- Cố Sơ Dụ, cậu đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như mình. Hạng người như cậu và Vi Yến Uyển đúng là trời sinh một cặp đó, một kẻ thì não ngắn, một tên thì ngu si. Quả thật là nồi nào úp vung nấy, rất hợp nhau.
- Đàm Châu, cô!
- Ngoan nào cháu trai, gọi là “thím”, không phải cô… Nghe chưa?
Đàm Châu trước khi đi còn vỗ vai của Cố Sơ Dụ mấy cái, bỏ lại hắn ta sự tức giận, còn cô thì vui vẻ mà đi về phòng. Tên nam nhân này muốn chọc tức cô á? Nằm mơ đi, cô còn tỉnh táo lắm!
#Yu~