Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia

Chương 3: Cô dâu xung hỉ (2)




Vốn dĩ cuộc tuyển chọn lần này cũng là xem ai có mệnh cách phù hợp và cưới cho Cố Quý Dực, nhưng từ đầu buổi đến bây giờ anh chưa từng lên tiếng về cô gái nào, dù rằng cao tăng cũng đã nói có hai, ba người gì đó khá phù hợp.
Nhưng ngay từ đầu, khi Đàm Châu xuất hiện thì Cố Trực Dinh cũng đã nhìn thấy trong mắt cậu con trai út này có ý cười, hẳn là cũng rất thích cô.
Dù rằng Đàm Châu đã đến đây nhiều lần, nhưng lần nào cũng là lúc Cố Trực Dinh đang ngủ, nên ông ấy chưa từng gặp qua giáo viên của Tây Tây, nhưng theo lời của con dâu và cháu gái thì ông ấy còn cho rằng cô gái đó rất tốt, ai ngờ tốt đến mức là bạn gái cũ của cháu trai.
Nhưng chẳng biết là do ông ấy nhìn nhầm, hay thật sự là như thế... Mà Cố Trực Dinh thấy rằng con trai mình đang có ý cực kỳ mãnh liệt với Đàm Châu.
Quả nhiên cuối cùng Cố Quý Dực cũng đã đứng ra và quyết định muốn cưới Đàm Châu dưới sự ngạc nhiên của tất cả những người có mặt ở đây. Cao Thiên Trang lúc này liền nói:
- Chú út, tuy mệnh cách của Tiểu Châu hợp với cha, nhưng dù sao con bé cũng là bạn gái cũ của Sơ Dụ, đừng để con bé khó xử như vậy.
Đàm Châu liền ra sức gật đầu, đúng rồi đó, làm ơn tha cho cô đi mà, vốn dĩ cô chỉ muốn đến đây để dạy thêm thôi mà, chứ cô đâu có ý định là sẽ gả vào Cố gia đâu. Cuộc tình chín năm với Cố Sơ Dụ là đủ làm cô sợ họ Cố đến kiếp sau rồi, làm ơn đừng bắt cô đi vào hang cọp này chứ!
Tuy nhiên, Cố Quý Dực lại nhàn nhạt nói:
- Cũng chỉ là bạn gái cũ thôi mà. Cho dù Tiểu Châu có là vợ của của Cố Sơ Dụ thì em vẫn cưới. Dù sao đi nữa... Cũng là "cũ" thôi.
Cao Thiên Trang định nói gì đó, nhưng Cố Quý Phàm lại ngăn cản, khi này Cố Sơ Tây lại nhanh nhảu nói:
- Vậy sau này con phải gọi cô Tiểu Châu là thím út đúng không chú?
- Đúng rồi.
- Oa! Thím út, thím út, thím út, Tây Tây thích thím út nhất!
Con bé Cố Sơ Tây này đúng là vô tư thật đó, lại còn nhanh mồm nhanh miệng nữa chứ, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã luôn miệng gọi cô là thím út rồi.
Đến đây Cố Trực Dinh cũng bảo mọi người về hết đi, đồng thời cũng tiễn cao tăng về, rồi lại cùng Đàm Châu và Cố Quý Dực đi vào phòng riêng.
Ban đầu Đàm Châu định sẽ từ chối chuyện phi lý này, nhưng ai mà có ngờ Cố Quý Dực vung tay hào phóng, trực tiếp đem một chiếc thẻ đen đặt vào tay cô, nói:
- Chỉ cần em đồng ý xung hỉ cho cha tôi, số tiền này sẽ là của em. Hơn nữa tôi cũng hứa không động đến em, trừ khi em cho phép.
Đàm Châu nhìn thấy tiền là sáng mắt, cô còn vô thức mà gật đầu nữa chứ. Nhưng đến khi cô đi vào phòng của Cố lão gia rồi thì cô mới giật mình, chết rồi... Cô bị đồng tiền che mờ mắt rồi... Phải làm sao đây?
- Châu à, cháu không cần phải lo lắng như vậy đâu, ở đây ông chỉ muốn nói với cháu chút chuyện thôi.
- Vâng ạ.
- Cháu và Sơ Dụ yêu nhau chín năm, tại sao lại chia tay?
Nghe câu hỏi thì Đàm Châu cũng chỉ cười nhẹ, lại nói:
- Cố Sơ Dụ lén lút qua lại với Vi Yến Uyển, hơn nữa Vi Yến Uyển cũng mang thai rồi. Nếu hai người họ yêu nhau đến thế thì cháu cũng tình nguyện tác hợp.
- Cháu không tiếc sao? Chín năm thanh xuân không ngắn đâu.
- Tiếc là khi người đó rất tốt nhưng vì lý do khách quan mà phải rời đi, chứ còn hạng người đê tiện như Cố Sơ Dụ thì cháu không tiếc lắm.
Nói xong thì Đàm Châu mới biết mình lỡ lời, nói sao thì Cố Sơ Dụ cũng là cháu trai nhà họ Cố mà, bây giờ cô lại ở trước mặt ông nội của hắn ta, chú út của hắn ta mà mắng Cố Sơ Dụ đê tiện... Lần này Đàm Châu tự chôn mình rồi.
- Cháu xin lỗi... Cháu lỡ lời ạ.
Vốn dĩ cô còn tưởng hai người họ sẽ tức giận rồi chửi cô, đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng ai mà có ngờ Cố Trực Dinh lại cười phá lên, nói:
- Hay! Chửi rất hay!
Ủa? Là không có đuổi cô hả? Chẳng những vậy mà còn khen cô chửi rất hay nữa chứ? Ý là... Có thiệt sự là cháu trai của ông ấy không vậy?
Còn chưa đợi cô nói tiếp thì Cố Quý Dực ở bên cạnh đã rót cho cha mình một ly trà, lại nói:
- Cố Sơ Dụ ỷ lại có Cố gia chống lưng nên suốt ngày chỉ ăn chơi lêu lổng. Cha, con nghĩ chúng ta nên siết chặt lại nó rồi.
- Ừ, nói sao đi nữa thì nhà chúng ta cũng chỉ có mỗi nó là cháu trai, bao nhiêu tình thương đều dồn hết cho nó, nên bây giờ nó mới kiêu căng hống hách như vậy. Quý Dực, con là chú của nó, cứ dạy dỗ nó đi.
- Con biết rồi thưa cha.
Ê khoan đi, xí đi, ý là... Cô còn ở đây nè? Người ngoài vẫn còn ở đây mà hai cha con nhà này nói thẳng như vậy luôn á? Không sợ mất mặt hả ta?
Bỗng chốc lúc này Cố Quý Dực lại ghé vào tai cô, nói:
- Em nhận tiền rồi, cũng gật đầu rồi, chuẩn bị đi... Ngày mai tôi sẽ đến Đàm gia để nói chuyện kết hôn, thím út à!
Đàm Châu ngơ ngác... Tự nhiên đi dạy thêm mà có chồng? Lạ vậy... Gì lạ vậy?
#Yu~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.