Lúc đầu Cố Quý Dực định cho Đàm Châu ăn sáng ở trong phòng, nhưng rồi cuối cùng cô lại phải nhờ chị dâu đưa cho Hạ Thiên đem đến Cố phủ một bộ quần áo khác. Khi thay xong quần áo thì mọi người cũng trong Cố gia đều đã thức dậy, vừa hay cô cũng chuẩn bị xong nên liền đi xuống nhà cùng mọi người ăn sáng.
Cố Quý Dực và Đàm Châu tay trong tay bước xuống nhà đã khiến cho mọi người thấy ngạc nhiên, hiển nhiên người quan sát tỉ mỉ như Vi Yến Uyển cũng nhận ra trên tay của Đàm Châu có một chiếc nhẫn… Không chỉ vậy mà tâm trạng của Đàm Châu lẫn Cố Quý Dực đều thoải mái hơn rất nhiều, chẳng lẽ…
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Cố Sơ Tây vừa nhìn thấy thím út liền chạy đến muốn ôm cô, nhưng rồi thứ làm cho cô bé chú ý lại chính là chiếc nhẫn đang sáng lấp lánh ở trên bàn tay của cô. Khi này Cố Sơ Tây mới nhìn sang mẹ mình, nói:
- Mẹ ơi, thím út mang nhẫn có viên gì to lắm!
Đến đây Cố gia mới được rửa mắt mà nhìn kĩ lại, cái viên to kia không phải là kim cương sao? Mà đeo nhẫn ở ngón tay đó thì chẳng phải là…
Không để người nhà tò mò lâu, Cố Trực Dinh liền nhìn con trai và con dâu tương lai, cười rất hài lòng nói:
- Tiểu Châu, thằng nhóc này đã cầu hôn con rồi sao?
Đàm Châu cũng e ngại mà gật đầu, nhưng Cố Quý Dực lại để cô ngồi xuống, sau đó lại nói thêm:
- Chút nữa con và cô ấy sẽ đến Cục Dân Chính, con phải nhanh tìm danh phận cho mình mới được.
Cố gia nghe đến đây thì ai nấy đều rất vui, chỉ duy nhất hai người là không vui nổi. Không cần nói cũng biết Vi Yến Uyển đang nhăn nhó đến mức nào, còn về Cố Sơ Dụ cũng chỉ nhìn chằm chằm về phía của Đàm Châu mà nhíu mày, tuy là khó chịu nhưng cả hai người họ đều không dám hó hé một chữ nào cả.
Cứ như thế mà hai người họ đã ăn sáng trong trạng thái bực tức, Cố Sơ Mẫn lại nhìn Đàm Châu, nói:
- Thím út, vậy chú thím có dự tính là sẽ sinh em bé không? Cháu thật sự rất mong chờ vào em bé của chú thím đó.
Không chỉ Cố Sơ Mẫn đâu, ngay cả Cố Sơ Tây hay Cố Trực Dinh cũng nghĩ như vậy, dáng vẻ của Cố Quý Dực thì không phải nói rồi, còn Đàm Châu cũng rất xinh đẹp và đáng yêu, hai con người cực phẩm này mà kết hợp với nhau thì con của họ sẽ xấu xí được sao?
Chắc chắn là không rồi!
Không sinh ra thiên sứ thì thôi chứ, làm gì có chuyện con của họ xấu được.
Bị nhắc đến chuyện này lại làm cho Đàm Châu nhớ đến đêm hôm qua, chỉ vì đêm hôm qua mà cô lại mắc nợ anh, cơ mà nợ gì không nợ… Lại nợ anh một đứa con mới khổ chứ!
Cố Quý Dực thấy vợ đỏ mặt liền nhìn sang Cố Sơ Mẫn, nói:
- Sẽ có nhanh thôi, anh nói đúng không… Bà xã?
Sự ngọt ngào của hai người họ cũng khiến cho không khí Cố gia trở nên tươi mát hơn hẳn, nhưng có lẽ vẫn có người không chấp nhận được sự thật nên vẫn há hốc nhìn Cố Quý Dực.
Nhưng anh không quá quan tâm, thứ anh quan tâm bây giờ là nhanh chóng đến Cục Dân Chính thôi!
[…]
Cuối cùng sau khoảng gần một tiếng chờ đợi thì anh và cô cũng đã có mặt ở Cục Dân Chính với đầy đủ những giấy tờ cần thiết trên tay. Đầu tiên là họ sẽ được kí tên vào giấy xác nhận kết hôn, trước đó Đàm Châu đã nhìn thấy sự do dự của một vài người đi trước, nhưng sao tới Cố Quý Dực thì nó lạ lắm.
Anh đang run rẩy, nhưng không phải vì sợ đeo gông vào cổ, mà anh run rẩy vì chờ quá lâu!
Tới khi đến lượt họ thì anh đã rất nhanh chóng mà kí tên, kí tên xong còn nhìn Đàm Châu thúc giục.
- Em kí đi.
Đàm Châu có hơi muốn cười, nhưng rồi vẫn kí tên mình vào, ngay khi cô kí xong là Cố Quý Dực giống như là sợ cô đổi ý vậy, ngay lập tức giành lấy tờ giấy kia đưa cho Hạ Thiên đem đi.
Đàm Châu nhìn anh rồi cười đầy bất lực, nói:
- Cố Quý Dực, anh vẫn sợ em chạy trốn sao?
- Anh sợ em hối hận.
Cô biết anh đang rất bất an, nói sao đi nữa thì dù có kí tên những chưa đóng mộc thì chưa là gì cả, cơ mà… Ngay từ đầu Đàm Châu đã không có ý nghĩ sẽ hối hận.
Ban đầu cô cũng không có ý định sẽ làm người nhà với Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, nhưng sau này, khi mà cô nhìn thấy sự chân thành của Cố Quý Dực thì cô đã thay đổi suy nghĩ rồi.
Lý do để cô gả vào Cố gia không đơn giản là để xung hỉ cho cha chồng, lý do lớn nhất chính là Cố Quý Dực… Chỉ đơn giản là cô muốn gả cho Cố Quý Dực vậy thôi, còn lại không có lý do nào nữa cả.
Nhìn anh khẩn trương như vậy cô liền hôn anh một cái, ở trước bàn dân thiên hạ chủ động hôn anh một cái, lại nói:
- Ngoan, em sẽ không hối hận đâu mà.
- Bà xã, em đừng khiêu khích anh, anh nhẫn nhịn không giỏi như em nghĩ đâu.
Cô liền bật cười, sau đó lại hôn anh thêm một cái, nói:
- Vậy đừng nhẫn nhịn nữa, chồng à!
Và cứ như thế, trong khi chờ đợi giấy chứng nhận thì Đàm Châu và Cố Quý Dực đã có một khoảng thời gian thân mật ở trong Cục Dân Chính, làm cho không ít cặp vợ chồng phải ngưỡng mộ, nhưng nhân viên ở Cục Dân Chính cũng quắn quéo với cảnh tượng ngọt ngào này. Chỉ duy nhất Hạ Thiên là thở dài… Cuộc đời của cậu ta sau này vẫn còn phải ăn đường dài dài…
Đợi tới khi cầm được chứng nhận tên tay thì Cố Quý Dực mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh như thế lại khiến cho cô thấy buồn cười hơn.
Nhưng rồi Cố Quý Dực lại đứng ở trước cánh cửa Cục Dân Chính, trực tiếp hôn lên môi cô, rồi nói:
- Chào mừng em bước vào cuộc sống của anh, Cố phu nhân.
- Sau này xin anh chỉ giáo, Cố tiên sinh.
#Yu~