Đến buổi chiều thì Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng đã đến được Lý gia, vừa mới đi vào bên trong thôi là cô đã nhìn thấy có rất nhiều kiện hàng chưa được mở, lúc này Vương Tịnh Văn đang ăn nhẹ cũng đứng dậy rồi đi đến gặp cô, tay bắt mặt mừng như tìm thấy người mình yêu vậy đó.
Cố Quý Dực tuy có hơi bất lực nhưng hình như người bất lực nhất hiện tại không phải anh, mà là Lý Hạc Niên - chồng của Vương Tịnh Văn.
Cái dáng vẻ vừa bất lực vừa thở phào nhẹ nhõm đã làm cho Cố Quý Dực thấy khó hiểu, nhưng sau đó nhìn lại Vương Tịnh Văn thì anh cũng hiểu tại sao Lý Hạc Niên lại có cái hiểu biện đó rồi.
Bình thường Vương Tịnh Văn đã rất kén ăn, sau khi mang thai nghe nói còn ốm nghén rất dữ dội, nhưng mà sau khi gặp Đàm Châu thì cô ấy ăn được rất nhiều, có khi một ngày ăn năm, sáu bữa là chuyện nhỏ, cái này chính là lý do làm cho Lý Hạc Niên thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, vì có Đàm Châu nên khiến cho anh ấy thấy không được vui, nhiều khi những món đồ mà họ mua cho Bảo Bảo của họ cũng phải đợi Đàm Châu đến mới được mở ra, đây chính là lý do còn lại làm cho Lý Hạc Niên phải bất lực.
Cố Quý Dực nhìn hai người phụ nữ đang nói chuyện rất vui vẻ cũng chỉ biết lắc đầu, lúc này Lý Hạc Niên lại đi đến chỗ anh, nói:
- Cậu cẩn thận đấy, sau này Đàm Châu mà mang thai thì có khi còn dữ dội hơn Văn Văn.
- Không sao, dù cô ấy có khó ở đến đâu thì tôi vẫn chiều được.
Lý Hạc Niên nhìn anh rồi lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Lại một nữa giống như tôi, tương lai thật tăm tối…
Không chỉ vậy mà Lý Hạc Niên còn vỗ vỗ vai anh mấy cái để khích lệ nữa kìa, vì sao anh ấy làm như vậy à? Vì trước kia, khi Vương Tịnh Văn chưa mang thai thì anh ấy cũng đã nói y hệt như thế với vợ mình, nhưng đó là chuyện trước khi mang thai, chứ sau khi mang thai nó lạ lắm.
Mặc kệ hai người phụ nữ đang hân hoan ở bên kia thì Lý Hạc Niên và Cố Quý Dực lại có một khoảng không riêng để nói về chuyện làm ăn.
Lúc đó Đàm Châu đưa tay sờ vào bụng lớn của Vương Tịnh Văn, ánh mắt có hơi lấp lánh một chút, nói:
- Vậy thì chỉ còn vài ngày nữa thôi là chị có thể gặp được bé con rồi.
- Ừ, chị cũng đang mong chờ lắm đây.
Nói đến đây thì Vương Tịnh Văn lại nhìn cô, sau đó lại nắm lấy tay cô giữ nguyên trên bụng mình, nhỏ giọng nói:
- Bảo Bảo à, con mau chóng giúp mẹ Tiểu Châu có em bé đi, thế thì sau đó con có thể có em chơi cùng rồi.
Đàm Châu ngạc nhiên nhìn chị ấy, nói:
- Mẹ… Mẹ Tiểu Châu á?
- Đúng rồi, chị và lão Lý đã tính hết rồi, đợi Bảo Bảo được sinh ra thì em chính là mẹ đỡ đầu của bé con. Được không?
- Như vậy… Có được không?
- Được mà, hơn nữa chị nghĩ bé con cũng rất thích.
Đàm Châu cũng chỉ nhìn Vương Tịnh Văn rồi mỉm cười, cả cuộc đời còn tưởng bản thân sẽ ghét cay ghét đăng ba chữ “người yêu cũ” cơ đấy, nhưng đối với chị ấy… Hình như cô không ghét được, nói sao nhỉ? Nếu như Đàm Trát là anh hai hết lòng vì em gái, chị dâu Vệ Nhược Ca là chị dâu một mực yêu thương em chồng, thì Vương Tịnh Văn lại giống như chị gái luôn mang đến sự dịu dàng và ấm áp cho cô.
- Chị Tịnh Văn, cảm ơn chị.
- Cảm ơn gì chứ, nếu muốn cảm ơn chị thì bụng nhỏ của em mau mau có em bé đi. Nếu cả hai chúng ta đều sinh con trai thì cho tụi nó là huynh đệ, còn nếu là một trai một gái… Thì em nghĩ sao về việc lập hôn ước cho tụi nhỏ?
- Em nghĩ con nào cũng được… Miễn sao tụi nhỏ thích nhau là được rồi.
Cứ như thế mà Vương Tịnh Văn và Đàm Châu lại ngồi với nhau để mở những món đồ mà họ đã đặt trước đó, mở đến đâu là hai người lại vui vẻ cười đến đó.
Đến một lúc thì Đàm Châu lại nhìn Vương Tịnh Văn nói:
- Phải rồi chị Tịnh Văn, em có thể hỏi chị một chuyện riêng tư được không?
- Chuyện gì vậy?
Đàm Châu nhìn sang Cố Quý Dực một chút, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn sang Vương Tịnh Văn, nói:
- Em nghe Cố Quý Dực nói rằng trước đó hai người vẫn rất ổn, cũng không phải là chị phản bội anh ấy hay anh ấy phản bội chị. Vậy sao hai người lại chia tay?
Mặc dù Đàm Châu biết tò mò là không tốt, nhưng cô thật sự rất muốn biết lý do hai người họ chia tay là gì. Hơn hết nữa đó là… Nếu như người khác chia tay vì lý do nào đó thì sẽ khó mà làm bạn được, còn Cố Quý Dực và Vương Tịnh Văn dù chia tay nhưng vẫn làm bạn rất tốt… Khó hiểu thật đó.
Vương Tịnh Văn lúc này mới nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói:
- Thật ra từ đầu chị và Quý Dực đã biết tất cả những hiểu lầm đều là do Phí Tịnh Liên bày ra. Nhưng hai người bọn chị vẫn cho nhau một khoảng trời riêng, hình như là tầm ba tháng thì phải.
Dừng một chút, Vương Tịnh Văn lại chợt bật cười, nói:
- Nói ra thì có hơi điên rồ một chút, nhưng tạm dừng ba tháng chị lại thấy rất thoải mái, nếu là trước đó thì chị sẽ khóc lóc ỉ ôi các kiểu, cơ mà lúc đó chị thấy khá thư thản ấy chứ…
- Vậy sau đó thì sao?
- Sau đó chị hỏi Cố Quý Dực cảm thấy thế nào, anh ấy cũng nói khá bình thường. Thế là bọn chị đã hiểu… Tình cảm của tụi chị không phải vì Phí Tịnh Liên mà mất hết, nó đã mất trước khi Phí Tịnh Liên bày trò rồi. Thay vì cưỡng ép tiếp tục thì bọn chị quyết định chia tay, làm bạn tốt vẫn hợp hơn.
Đến đây, Vương Tịnh Văn lại nhìn cô, nói:
- Nhưng chị nhìn ra, tình cảm mà Cố Quý Dực dành cho em… Khác với chị năm đó. Anh ấy thật sự rất yêu em đó Tiểu Châu.
#Yu~