- Khác ấy ạ?
- Có thể em sẽ nghĩ chị chỉ đang nói quá lên để thấy Cố Quý Dực yêu em. Nhưng chị không có lý do gì để làm như vậy cả. Anh ấy yêu em bằng hành động nhỏ nhất, từ lần đầu tiên gặp em thì chị nhìn ra rồi. Với một người như Cố Quý Dực, anh ấy muốn thể hiện tình cảm một cách âm thầm, nhưng từ sau khi ở bên em… Anh ấy đều thể hiện một cách công khai, giống như muốn tuyên bố với cả thế giới rằng… “Cô ấy là Tiểu Châu, là vợ của Cố Quý Dực”. Nó gọi là gì nhỉ? Hừm… Đánh dấu lãnh thổ đó.
Vương Tịnh Văn có một phép so sánh rất thú vị đối với Cố Quý Dực, chị ấy nói rằng Cố Quý Dực ở bên ngoài hay trên thương trường sẽ là một mãnh hổ với chữ “Vương” trên trán, anh chính là Vua của thương trường, chỉ có thể là anh không muốn, chứ chẳng có gì là anh không làm được.
Nhưng đối với Đàm Châu thì anh lại giống như một con sói đầu đàn, vừa bảo vệ đàn sói, vừa bảo vệ bạn đời của mình, lại chung thủy, cả đời chỉ có duy nhất một bạn đời… Và Đàm Châu chính là người bạn đời phù hợp nhất.
Tuy nhiên, đó chỉ là hình ảnh con sói trong mắt những người ngoài khi thấy tình cảm của anh dành cho cô mà thôi. Chứ thật chất, Cố Quý Dực lại giống như một con vịt Uyên vậy, còn Đàm Châu chính là vịt Ương… Nếu như Đàm Châu rời đi, chắc chắn Cố Quý Dực sẽ sống đơn độc cả đời, hoặc nếu cực đoan hơn thì anh sẽ chết ngay lập tức vì thương nhớ bạn đời của mình.
Đàm Châu nghe qua những ví von của Vương Tịnh Văn mà chỉ biết bật cười, sau đó cô lại nói:
- Chị Tịnh Văn, chị biết anh ấy thích em từ khi nào không?
Vương Tịnh Văn lắc đầu, chị ấy không biết thời gian cụ thể, nhưng theo quan sát của chị ấy thì dám cá rằng là sau khi đưa Silver về nhà.
Nhắc đến Silver thì Đàm Châu mới nhớ ra một chuyện, cô lại hỏi:
- Phải rồi, Silver ấy… Chị có gặp Silver lần nào chưa?
- Đã gặp rồi chứ, bọn chị đều gặp hết rồi, nhưng con mèo hung hăng đó khó gần thật đấy, từ bé đã không thích bọn chị, sau này khi có vợ có con lại càng hung hăng hơn, hễ mà ai có ý định lại gần là nó gầm gừ còn đáng sợ hơn cả hổ.
Đàm Châu lại có chút ngạc nhiên, hóa ra trong mắt mọi người thì Silver lại có dáng vẻ đáng sợ như vậy sao? Thế mà khi ở trước mặt cô Silver lại chẳng khác gì một con mèo bình thường, đây có được gọi là nhân duyên trời định không nhỉ?
Khi này Đàm Châu đang bật cười, còn Vương Tịnh Văn thì lại nắm lấy tay cô, nhưng bỗng một chốc sau đó chị ấy lại kéo tay cô đi vào phòng riêng dưới sự ngỡ ngàng của hai anh chồng ở dưới. Còn chưa đợi Đàm Châu hiểu chuyện gì xảy ra thì Vương Tịnh Văn lại nói:
- Châu, em nói thật với chị đi, em và Cố Quý Dực xảy ra quan hệ từ khi nào?
- Là lúc em bắt gặp Cố Sơ Dụ thì mới em biết anh ấy.
- Không phải, ý chị là… Chuyện đó đó…
- Chuyện đó… Là chuyện gì?
Vương Tịnh Văn nhịn không được liền thì thầm vào tai của cô hai chữ mà ai cũng biết là gì, đến đây gương mặt của Đàm Châu có hơi đỏ lên, cô lại nhỏ giọng nói:
- Là cách đây gần ba tuần, hôm Phí Tịnh Liên mời bọn em đến suối nước nóng.
- Đợi chị một chút.
Đàm Châu ngơ ngác… Ủa có chuyện gì đang xảy ra ở đây mà cô không biết hả ta?
Đợi Vương Tịnh Văn thêm một lúc thì đột nhiên chị lấy lại lấy đưa cho cô một chiếc que thử thai, làm cho Đàm Châu vừa kinh ngạc vừa ngại ngùng, nhưng sau đó chị ấy lại nói:
- Dù chị không phải bác sĩ, cũng không phải lang y, nhưng nhìn qua em một chút thì chị nghi lắm. Hay em thử cái này đi.
- Chị… Dù sao cũng đâu dễ dàng mang thai như vậy, hơn nữa bọn em cũng chỉ mới có vài lần thôi mà.
- Vài lần hay một lần cũng có xác suất mà, em không thấy mấy truyện ngôn tình trên mạng đều là tình một đêm rồi ôm con bỏ trốn hả?
Đàm Châu cũng đành bất lực với Vương Tịnh Văn, xem ra chị gái này còn đọc nhiều tiểu thuyết cẩu huyết hơn cả cô. Cơ mà… Đời cô chưa đủ cẩu huyết hay sao mà cần đọc chứ?
Nhưng dù sao thì chị ấy cũng chỉ là có lòng tốt, nên Đàm Châu cũng cầm lấy rồi đi vào bên trong, khoảng tầm mười lăm phút sau cô bước ra với chiếc xe chỉ hiện một vạch, cô mới nói:
- Em nói mà, không có dễ dàng như vậy đâu.
- Không đúng, chị chắc chắn là có mà. Hay là do em thử buổi chiều nên không chính xác ta? Hừm… À phải rồi, ngày mai chị có lịch khám thai, em cùng chị đến bệnh viện nha?
- Chị Tịnh Văn, chị chắc chắn em mang thai như vậy á?
- Chị chắc mà!
Dù cô có giải thích hết nước hết cái nhưng có vẻ mẹ bầu Vương Tịnh Văn không tin lắm, thôi thì cũng chỉ là một buổi kiểm tra thôi mà, ngày mai cô đi cùng chị ấy là được chứ gì.
Sau đó hai chị em cũng xuống nhà, nhưng trước tiên Vương Tịnh Văn phải “xin phép” Cố Quý Dực để đem cô vợ xinh đẹp của anh đi, lúc đó Lý Hạc Niên còn định hỏi sao phải phiền đến Đàm Châu, cơ mà anh ấy còn chưa kịp hỏi là đã bị vợ lườm cho một cái.
Cố Quý Dực có hơi không nở, nhưng vẫn đồng ý, tuy nhiên… Anh lại ôm Đàm Châu, nhỏ giọng nói:
- Vậy đêm nay em phải bù đắp cho anh đấy.
- Nói linh tinh gì đấy?
- Bà xã, tối nay em khó thoát lắm.
#Yu~