Sáng sớm ngày hôm sau là Cố Quý Dực đã bị cuỗm mất vợ rồi, mặc kệ anh có xị mặt tới đâu thì Vương Tịnh Văn vẫn nhất quyết kéo Đàm Châu đi. Thế là mới sáng ra Cố Quý Dực phải ăn sáng một mình, không chỉ thế mà anh còn phải đi làm một mình đầy chán nản, so với những ngày khác thì hôm nay sắc mặt của Tổng Giám đốc nhà họ đặc biệt… Không tốt!
Để Hạ Thiên bấm quẻ cho công ty, chắc chắn rằng hôm nay họ sẽ khó mà sống yên nếu phu nhân không về sớm đây mà!
Quả nhiên, Hạ Thiên đoán đâu có sai, đi theo Cố Quý Dực nhiều năm như thế rồi mà, cuối cùng cả buổi sáng đó Cố thị được một màn họp khẩn cấp từ sáng sớm đến gần trưa, nếu như không phải Hạ Thiên cứu cánh thì chắc họ phải ngồi trong phòng họp với áp lực tâm lý nặng nề cả ngày đấy!
[…]
Còn Đàm Châu bị Vương Tịnh Văn kéo đi khám thai cùng, trong lúc chị ấy đang khám thai thì Đàm Châu lại được sự nhờ vả mà đưa đi kiểm tra máu, rồi kiểm tra toàn bộ cơ thể.
Mục đích ban đầu của họ là để Vương Tịnh Văn khám thai, nhưng tình hình bây giờ là sản phụ khám xong rồi lại ngồi chờ lấy kết quả của Đàm Châu. Cả hai người vừa ngồi lại vừa nói chuyện trên trời dưới đất, ai đi ngang cũng phải hỏi lại họ là chị em hay bạn bè, có người còn nói rằng họ giống hai chị em ruột hơn là bạn bè đấy.
Vì kết quả kiểm tra cũng không nhanh được nên Vương Tịnh Văn đã ngỏ ý đưa Đàm Châu đi dạo một chút, đến tầm mười giờ sáng, khi đã đi dạo một vòng công viên thì Đàm Châu cũng đã được bác sĩ gọi vào.
Vừa nhìn Vương Tịnh Văn bụng to vượt mặt, lại nhìn Đàm Châu trẻ người non nớt như vậy, bác sĩ liền tháo kính ra, nhìn cô xong lại nhìn sang Vương Tịnh Văn, rồi nói:
- Tịnh Văn, đây là em gái ruột của em hả?
- Không ạ, em ấy là một người bạn của em thôi. Chị họ, có chuyện gì sao?
- Hừm, vậy cô bé này… Có bạn trai chưa?
Vương Tịnh Văn cười khúc khích, thật ra nghi vấn của bác sĩ không phải là nhìn nhầm đâu, với dáng vẻ xinh đẹp của Đàm Châu, cộng thêm việc hôm nay cô không trang điểm nên nét mặt rất non nớt, nói cô là học sinh cấp ba cũng có người tin đấy chứ.
- Chị yên tâm, em ấy có chồng rồi. Hơn nữa chồng của em ấy chính là Cố Quý Dực đó, đăng ký kết hôn rồi, chỉ chờ ngày tổ chức hôn lễ thôi.
Bác sĩ liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đưa kết quả xét nghiệm cho cô và Vương Tịnh Văn, nói:
- Mặc dù phát hiện hơi sớm, đứa bé chỉ mới được mười ngày tuổi, nhưng chúc em nhé Đàm Châu, em mang thai rồi.
Ngay thời điểm này, ngay tại chỗ này Vương Tịnh Văn cực kỳ vui vẻ, chị ấy còn nói rằng mắt nhìn của chị ấy không sai mà. Nhưng… Nhưng Đàm Châu lại ngơ ra một lúc, chuyện này không nhầm chứ? Cô… Cô mang thai á?
- Bác sĩ… Chị nói thật hả?
- Ừ, dù đứa bé còn nhỏ, nhưng chị chắc chắn đã kiểm tra đúng rồi. Sao vậy? Em không vui sao?
Đàm Châu liền lắc đầu, không phải cô không vui mà là nó quá bất ngờ với cô, tính ra cô ở bên cạnh Cố Quý Dực còn chưa tới nửa năm mà… Cô… Thật sự mang thai rồi á?
Khi này Vương Tịnh Văn còn nhìn cô, nói:
- Em định sẽ nói với Cố Quý Dực sao?
- Phải nói chứ ạ, hơn nữa em nghĩ chắc anh ấy sốc lắm.
Không chỉ có Đàm Châu nghĩ vậy đâu, ngay cả Vương Tịnh Văn và bác sĩ cũng gật gù. Tính cách của Cố Quý Dực chiếm hữu như vậy, hơn nữa lại còn cực kỳ bám dính lấy Đàm Châu, nếu như Vương Tịnh Văn đoán không sai thì mới đêm qua họ còn mặn nồng… Ấy thế mà sáng nay đã phát hiện vợ mình mang thai, mà còn phát hiện sớm như vậy nữa chứ.
Xem ra… Ba tháng này Cố Quý Dực phải chịu khổ rồi.
Nhắc đến chuyện này thì bác sĩ mới nhìn cô, hắng giọng nói:
- Phải rồi, em bây giờ đang ở tháng đầu của thai kỳ, nên chú ý một chút… Đợi qua ba tháng rồi tính, biết chưa?
- Em biết rồi ạ, cảm ơn chị.
[…]
Rời khỏi bệnh viện thì Đàm Châu cũng đưa mẹ bầu Vương Tịnh Văn về nhà trước, còn cô thì phải đến công ty vì sự cầu cứu của Hạ Thiên.
Cô nghe Hạ Thiên nói rằng Cố Quý Dực đã mở cuộc họp từ sáng sớm cho đến tận bây giờ, khó khăn lắm cậu ta mới kéo anh ra khỏi phòng họp, nhưng nếu như cô không nhanh chóng đến đây thì họ chết chắc rồi!
Nghe thấy lời than oán của Hạ Thiên mà Đàm Châu chỉ thấy buồn cười, cuối cùng cô đành phải đi đến công ty.
Vừa mới vào là cô đã nhận được sự hậu đãi của nhân viên, ai nấy đều nhìn cô bằng cặp mắt lấp lánh như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình, sau khi cô vào phòng thì đã không thấy anh đâu… Đàm Châu lúc này mới ngồi xuống ghế sofa, lại cầm điện thoại nhắn tin cho anh. Truyện Ngôn Tình
[Đàm Châu]: Anh vẫn chưa họp xong sao? Em đang ở văn phòng đợi anh nè.
Kèm theo đó là biểu tượng hình trái tim rất ngọt ngào.
Lúc này ở phòng họp Cố Quý Dực cũng đã nhận được tin nhắn, đọc xong anh liền mỉm cười, nhưng ở trước mặt nhân viên anh vẫn phải giữ lại chút mặt mũi, còn lạnh giọng, nói:
- Dừng ở đây, lần sau tiếp tục. Tan họp!
Dứt lời thì anh cũng ba chân bốn cẳng mà bước thật nhanh quay về văn phòng, vợ anh đến rồi thì đám nhân viên này cũng hết giá trị lợi dụng!
Vợ anh về rồi, cuối cùng anh cũng có thể ôm hôn vợ rồi, nghĩ tới đây thôi là anh đủ vui vẻ rồi.
#Yu~