Đợi khi Phí Tịnh Liên đi xem nhóm của chú rể đã đến chưa thì Vương Tịnh Văn mới ngồi lại với cô, sau đó nói:
- Em và Cố Quý Dực có bàn bạc đáp án với nhau rồi hả?
- Không có. Hơn nữa em cũng đâu có biết Phí Tịnh Liên sẽ hỏi cái gì, làm sao mà bàn bạc đáp án trước được chứ.
Vương Tịnh Văn và Vệ Nhược Ca há hốc, ý là không có bàn trước mà sao cô tự tin quá vậy? Hơn nữa những câu hỏi của Phí Tịnh Liên đều là chuyện riêng tư khó mà trả lời, chẳng lẽ cô không sợ đêm nay chú rể của bộ bị đá ra ngoài thật sao?
Tuy nhiên, Đàm Châu thật ra cũng có hơi lo lắng một chút, nhưng cho dù có lo lắng thì cũng đâu có làm gì được, thôi thì tới đâu hay tới đó, với cả ở bên ngoài còn có anh hai của cô nữa mà. Lẽ nào anh hai lại không biết những thứ mà cô thích sao?
Nếu mà Đàm Trát thật sự không biết thì cô nghĩ nên xem lại mối quan hệ anh em này rồi.
[…]
Quả nhiên không lâu sau đó thì nhóm nam nhân cũng đã đến, không chỉ những người bạn bè thân thiết của anh, ngay cả Cố Sơ Dụ cũng đến đây góp vui nữa mà.
Phí Tịnh Liên liền chặn trước cửa, sau đó nhìn anh rồi cười nói:
- Anh Quý Dực, muốn vào động phòng thì phải trả lời được các câu hỏi của em đưa ra. Nếu không thì anh đừng hòng chạy tới bên cạnh cô dâu.
- Được, hỏi đi.
Thái độ này của Cố Quý Dực không chỉ làm cho Phí Tịnh Liên ngạc nhiên, đến đồng đội của anh cũng hơi bất ngờ đấy. Vì họ cũng biết mối quan hệ của Cố Quý Dực và Đàm Châu chỉ diễn ra chưa đến nửa năm, cho dù có hiểu nhau đến mấy cũng chẳng thể hiểu hết được nhau… Còn nếu mà nói là đã bàn đáp án trước thì càng không có khả năng, đột nhiên lúc này Cố Sơ Dụ lại nhìn chú út của mình, rồi nói:
- Chú út yên tâm, cháu sẽ giúp chú mà.
Thái độ huênh hoang của Cố Sơ Dụ lại khiến cho Đàm Châu ở trong phòng cười nhạt, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Không biết xấu hổ.
Quay lại với anh, cầm lấy một tờ giấy, rồi lại nói:
- Câu hỏi đầu tiên, tên họa sĩ mà Đàm Châu thích nhất, kể tên tác phẩm cô ấy thích nhất.
Khi này những người khác đang bận suy nghĩ thì Cố Quý Dực lại bình thản, nói:
- Pablo Picasso, tác phẩm “Cô bé với giỏ hoa”.
Câu trả lời của anh khiến cho tất cả mọi người, trong đó có Đàm Châu ngạc nhiên, vì từ trước đến nay cô chưa từng nhắc đến chuyện họa sĩ mình yêu thích nhất cho anh biết, thì làm sao anh biết được… Hơn nữa còn biết rõ bức tranh nào là bức cô yêu thích nhất nữa chứ…
Xem ra thì chồng cô vẫn còn giấu cô một chuyện, đợi chút nữa cô phải hỏi cho rõ mới được.
- Trả lời chính xác.
[…]
- Tiếp theo, nhạc sĩ mà Đàm Châu thích nhất là…
- Nhạc sĩ Johsnnes Brahms và tác phẩm Lullaby.
Câu hỏi còn chưa hỏi xong mà anh đã cho ra đáp án luôn rồi, lần này Cố Sơ Dụ cũng phải nhìn chú út mình bằng cặp mắt khác. Vì thật ra trước kia Đàm Châu từng chia sẻ với hắn ta về người nhạc sĩ này, vốn dĩ hắn ta còn định sẽ “ra tay giúp đỡ” Cố Quý Dực… Nhưng cuối cùng lại biến thành chú rể hiểu rõ cô dâu hơn bất kì ai.
- Tiếp theo, nam diễn viên mà Đàm Châu thích nhất.
Cố Quý Dực có hơi nhíu mày, vốn dĩ họ còn nghĩ anh không trả lời được, đến Đàm Trát còn định giúp đỡ một chút, nhưng rồi anh lại thở dài, nói:
- Henry Cavill.
Hóa ra anh biết, nhưng vì diễn viên đó là nam, lại còn đang sống sờ sờ nên anh ghen, anh không muốn nhắc đến.
Ánh nhìn của mọi người nhìn anh lại càng kì lạ hơn, đặc biệt là Đàm Trát và Cố Sơ Dụ, họ còn tưởng rằng Cố Quý Dực và Đàm Châu chỉ mới biết nhau chưa đến nửa năm, mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì thử hỏi làm sao anh có thể hiểu rõ con người của Đàm Châu như thế chứ? Dối trá!
- Còn hỏi gì nữa không?
- Câu hỏi cuối cùng, số đo ba vòng của cô dâu là…
- 92 - 63 - 90.
Cố Quý Dực vừa dứt lời thì đột nhiên Cố Sơ Dụ lại cười lên một tiếng khiến cho mọi người phải chú ý, hắn ta còn không biết xấu hổ nói:
- Chú út à, vậy là chú không hiểu Tiểu Châu rồi, cô ấy từ trước đến nay chưa từng để vòng eo qua mức 60 đâu chú. Con số 63 này có hơi quá rồi.
- Cố Sơ Dụ, gọi cho cẩn thận, ai là Tiểu Châu?
- Là thím út, là thím út ạ.
Tuy nhiên Phí Tịnh Liên lại nhìn anh đầy sự ngạc nhiên, sau đó lại nhìn vào số đo mà cô ta vừa đo… Rõ ràng là chính xác đến từng centimet luôn đó.
- Chính… Chính xác…
Câu trả lời của Phí Tịnh Liên làm cho Cố Sơ Dụ đang cười cũng phải tắt nắng, hắn nhìn lại, sau đó nói:
- Không đúng! Từ trước đến nay vòng eo của Tiểu Ch… À không, của thím út chưa bao giờ quá 60 mà? Sao lại có thể tăng lên chứ?
Cố Quý Dực có chút không vui nhìn cháu trai yêu quý của mình, lại nói:
- Cô ấy là vợ chú, chú biết rõ là được rồi.
Dừng một chút, Cố Quý Dực lại nói:
- Với cả hiện tại chú đang bồi bổ cho thím út của cháu, nhanh chóng sinh được một đứa bé bụ bẫm đáng yêu, nên tăng cân một chút là chuyện bình thường. Cố Sơ Dụ, cháu đừng nghĩ mình hiểu rõ hết mọi chuyện… Cháu vẫn còn ngây thơ lắm.
Kết thúc thì chuyện náo động phòng cũng đã xong, Cố Quý Dực đã nhờ Đàm Trát tiễn mọi người về trước, còn anh thì phải vào phòng với vợ đây!
Gương mặt háo hức của Cố Quý Dực khiến cho ai nấy đều buồn cười, những người không biết chuyện còn cho rằng đêm nay sẽ rất cháy bỏng. Nhưng những người biết chuyện chỉ thấy buồn cười thôi.
#Yu~