Đàm Châu leo lên xe của Cố Quý Dực trong tâm trạng vô cùng thoải mái, anh nhìn thấy vậy cũng chỉ biết cười nhẹ một cái, giống như là cô đã nhìn ra nụ cười ẩn ý của anh rồi nên liền ngồi ngay ngắn lại, nói:
- Anh cười gì vậy?
- Không có gì, thấy em có vẻ hả hê lắm nhỉ?
- Còn phải nói sao? Một tên tra nam mà một tiểu trà xanh, đáng đời.
- Xem ra chuyện kết hôn với tôi cũng không quá đáng lắm đúng không?
- Đương nhiên rồi, còn cực kỳ thỏa mãn nữa đấy chứ.
Nói cho sướng miệng xong thì Đàm Châu mới biết bản thân lại bị nói hớ rồi, gương mặt nhỏ đang vênh vênh tự đắc cũng bất giác mà đỏ lên, còn ngại ngùng không dám nhìn sang chỗ của anh nữa mà. Khi này Cố Quý Dực lại nói:
- Sao vậy? Sao lại không nói nữa, tôi đang nghe mà, Tiểu Châu?
- Anh đừng có trêu chọc tôi.
Cố Quý Dực lúc này chỉ biết cười lớn một tiếng, anh có thể nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy gương mặt nhỏ của cô đã sớm đó ửng lên hết rồi, thôi thì anh cũng không muốn trêu chọc cô gái nhỏ dễ xấu hổ này nữa vậy.
Nhưng đột nhiên Cố Quý Dực lại đưa điện thoại cho cô, làm cho Đàm Châu cũng ngơ ngác không hiểu, anh mới nói:
- Lưu số điện thoại của em vào đó, sẵn tiện quét mã kết bạn với tôi đi, chẳng lẽ sắp kết hôn mà tôi còn chưa có số của vợ mình?
Đàm Châu nghe vậy liền "À" lên một tiếng rồi nhanh chóng làm theo, nhìn dáng vẻ răm rắp nghe lời của cô càng làm cho Cố Quý Dực cảm thấy rất thỏa mãn, cô gái này vừa rồi còn rất hung hăng đanh đá, nhưng tại sao bây giờ lại cứ như biến thành một con thỏ nhỏ biết nghe lời vậy chứ?
Đàm Châu lưu số xong, cũng quét mã kết bạn xong liền đưa trả điện thoại cho anh, nhưng còn chưa kịp đưa thì cô đã nhìn thấy màn hình anh đã sáng lên, trên đó là một dãy số không lưu tên. Cô còn định nói với anh, nhưng Cố Quý Dực đã nói:
- Em nghe đi, mở loa ngoài.
- Ồ.
Đương nhiên Đàm Châu vẫn rất ngoan ngoãn mà nghe theo, cô nhấn nghe máy rồi mở loa ngoài.
Từ đầu dây bên kia phát tiếng nói, là giọng của một nữ nhân thì phải, chắc hẳn là bạn của Cố Quý Dực nhỉ?
- [Quý Dực, anh vẫn còn ở Thành Đô chứ?]
Gọi thân thiết như vậy thì chắc là bạn rồi, cơ mà Cố Quý Dực lại không đáp, Đàm Châu còn muốn nhắc nhở anh nhưng cô gái kia lại vẫn tiếp tục nói:
- [Nếu anh có thời gian thì chiều nay em có thể hẹn anh đến quán cũ được không? Em không có ý gì đâu, chỉ là tụ họp bạn cũ một chút thôi... Quý Dực, chắc anh sẽ đến nhỉ? Em sẽ để một ghế cho anh nha?]
- Hai ghế, cảm ơn.
Nói xong Cố Quý Dực cũng lạnh nhạt mà tắt máy, bỏ lại cô gái ngơ ngác ngay cả Đàm Châu cũng có chút khó hiểu mà nhìn anh.
Đến đây Cố Quý Dực mới nhìn cô, nói:
- Chiều nay em rảnh không?
- Chẳng lẽ... Anh bảo cô ấy chừa hai ghế, là cho tôi hả?
- Ừ.
Đàm Châu càng nghe càng thấy có gì đó lấn cấn lắm, rõ ràng giọng điệu của cô gái kia là chỉ muốn một mình Cố Quý Dực đến đó thôi, vậy mà anh lại còn cố ý mang cô vợ hờ như cô theo làm gì chứ? Rốt cuộc thì tên nam nhân này là không hiểu tình ý của con gái nhà người ta thật, hay cố tình không hiểu vậy chứ?
- Nhưng cô ấy... Là ai vậy?
- Phí Tịnh Liên, bạn học cũ của tôi.
- Chỉ là bạn học cũ thôi sao?
Cố Quý Dực nghe qua cũng có hơi mỉm cười, còn đưa mắt nhìn cô, thấp giọng nói:
- Em để ý sao?
Gương mặt nhỏ của Đàm Châu bị trêu chọc lại đỏ lên không ít, nhưng anh chỉ nhìn qua rồi cười một chút, nói:
- Yên tâm đi, tôi chỉ có một người bạn gái cũ, nhưng cô ấy đã kết hôn rồi, khi nào có dịp tôi sẽ đưa em đến gặp cô ấy.
- Anh... Chỉ có một người thôi sao?
- Em chê ít à?
- Ai nói chứ, tôi mới không có.
Sau đó thì suốt đoạn đường về nhà Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng không nói gì với nhau nữa.
Mãi cho đến khi về đến Đàm gia thì Cố Quý Dực vẫn đi xuống, anh còn lấy từ trong xe một chút quà nhỏ rồi chuẩn bị cùng cô đi vào, nhưng Đàm Châu vẫn còn ngơ ngác... Ủa?
Ý là... Cô tưởng hôm nay chỉ là Cố Quý Dực đưa cô về thôi chứ? Còn chuyện gặp gia đình cô thì hình như... Hình như mình chưa nhắc đến mà?
Cố Quý Dực nhìn cô đang đứng ngây ngốc liền nói:
- Trước sau gì cũng sẽ nói, thôi thì cứ nói trước thôi, đi nào... Tiểu Châu.
- Nhưng... Nhưng tôi còn chưa nói với mẹ mà.
- Không sao, để tôi nói là được rồi, em chỉ cần ngồi yên một bên và gật đầu là được.
Còn chưa để Đàm Châu chạy xong những gì Cố Quý Dực nói thì anh đã nhấn chuông cửa rồi, bây giờ cho dù có chạy cũng không chạy được... Cô thật sự phải gả cho chú của bạn trai cũ sao?
Thật ra thì Đàm Châu không quá sốc đâu, nhưng mà mẹ cô... Chắc là kinh ngạc lắm đây nè... Phải làm sao đây?
#Yu~