Cứ tưởng rằng những tháng cuối của thai kỳ này sẽ trải qua bình thường như bao ngày, không ngờ trong lúc Đàm Châu và Cố Quý Dực đang ngồi ăn trái cây sau bữa tối thì lại nghe tin Vi Yến Uyển xảy ra chuyện, đứa bé phải được sinh sớm hơn một chút.
Tính theo tuổi thai thực tế của Vi Yến Uyển thì đứa bé chỉ tầm hơn bảy tháng một chút, nếu như sinh sớm như thế này liệu có thể sống hay không đây?
Đàm Châu còn định sẽ đi cùng Cố Quý Dực đến bệnh viện xem tình hình, nhưng rồi anh lại nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:
- Em cứ ở nhà chờ anh, anh đi rồi về ngay.
Lúc này Đàm Châu lại nắm lấy tay của Cố Quý Dực, nhỏ giọng nói:
- Anh, dù sao đứa bé cũng là máu mủ của Cố gia, nếu cứu được… Thì cứu nó đi.
Anh biết vợ anh sẽ nói như vậy mà, vì Đàm Châu nhà anh lương thiện, cho dù cô có ghét Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ đến đâu thì cũng không muốn liên lụy đến đứa bé trong bụng của cô ta. Một phần khác nữa là… Đứa bé cũng là vô tội, nếu cứu được anh sẽ dốc sức để cứu giúp.
[…]
Cố Quý Dực đến bệnh viện cũng có nghe qua Cao Thiên Trang kể về chuyện không may của Vi Yến Uyển.
Cô ta vừa tắm xong thì bị trượt chân té ngã nên ngất xỉu, vì ngất xỉu nên chẳng ai biết, đến khi người hầu trong nhà không thấy cô ta xuống ăn cơm thì mới lên trên tầng để xem, khi họ phát hiện thì thân dưới của Vi Yến Uyển đã chảy đầy máu rồi.
Cao Thiên Trang vừa kể mà tay của mà ấy còn run rẩy, tựa như là không dám tin vào sự thật này. Còn Cố Sơ Dụ thì cũng đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, cha anh cũng bị kinh động mà đến đây, ông ấy nhìn Cố Quý Dực, nói:.
- Quý Dực, sao con không ở nhà với Tiểu Châu đi, ở có cha và anh chị hai con là được rồi. Mau về với vợ của con đi.
- Cô ấy bảo con đến xem sao, nếu có thể giúp gì thì giúp. Cha đừng lo, Tiểu Châu ở nhà rất an toàn…
Cố Trực Dinh cũng gật đầu, nhìn sàn Cố Quý Phàm và Cố Sơ Dụ đang lo lắng thì ông ấy cũng nói:
- Dù sao đứa bé trong bụng Yến Uyển cũng đã hơn tám tháng rồi mà đúng không? Chắc là không sao đâu, mấy đứa đừng lo lắng.
Vừa dứt lời thì bác sĩ cũng đã đi ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa nhìn thấy Cố Quý Dực thì cậu ta liền gật đầu một cái, sau đó mới nhìn sang Cố Sơ Dụ nói:
- Cậu là chồng của sản phụ Vi Yến Uyển đúng không? Vì sản phụ mất máu quá nhiều nên chỉ có thể giữ lại một trong hai… Gia đình muốn giữ mẹ hay giữ con?
- Giữ mẹ!
- Nhưng tôi phải nói trước, lần này sản phụ tổn thương không ít, nếu quyết định giữ mẹ thì chúng tôi buộc phải cắt bỏ tử cung của cô ấy… Gia đình… Nghĩ thế nào?
Nghe đến ba chữ “cắt tử cung” là gương mặt của Cố Sơ Dụ đã đần ra rồi, vốn dĩ hắn ta cưới Vi Yến Uyển là vì cô ta mang thai, nhưng nếu bây giờ bỏ đi tử cung thì có còn là phụ nữ hay không chứ?
Cố Trực Dinh nhíu mày nhìn cháu trai, sau đó lại nhìn sang bác sĩ, nói:
- Giữ mẹ, bỏ tử cung cũng được, tính mạng của Yến Uyển quan trọng hơn.
Cố Sơ Dụ nghe đến đây liền lắc đầu, hắn ta còn bám víu lấy tay của bác sĩ, nói:
- Bác sĩ, giữ con, giữ con, phải giữ con!
Câu trả lời của Cố Sơ Dụ làm cho toàn bộ người đứng ở đây đứng hình mất mấy giây, Cố Trực Dinh liền đưa tay tát cho hắn ta một cái, tiếng *CHÁT* liền vang vọng khắp bệnh viện, thân ảnh già nua của Cố Trực Dinh đang tức đến đỏ mặt, chỉ tay về phía Cố Sơ Dụ, nói:
- Cố Sơ Dụ, cháu có còn là người không hả? Yến Uyển là vợ của cháu đó!
- Thì sao chứ? Ông nội, lẽ nào ông vì người ngoài mà bỏ đi cháu cố của mình sao? Dù sao nó cũng là cháu cố của ông đấy!
- Cháu… Cháu… Cháu đúng là hết thuốc chữa rồi!
Cuối cùng thì Cao Thiên Trang và Cố Quý Phàm vẫn quyết định giữ lại Vi Yến Uyển và từ bỏ đứa bé, mặc kệ Cố Sơ Dụ có chấp nhận hay không.
Đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì Cố Quý Dực mới đi đến tìm bác sĩ, nhìn vào đứa bé yếu ớt nằm trong lồng kính, anh thấy có chút thương xót, dù sao cũng nó cũng là con cháu Cố gia, anh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Bác sĩ phụ trách lúc nãy của Vi Yến Uyển cũng nhìn anh, nói:
- Cậu có biết câu đầu tiên khi Vi Yến Uyển nói với tôi là gì không?
- Cứu cô ta.
- Đúng rồi đó, cô ta nói rằng bất kể chuyện gì xảy ra… Cứu cô ta trước, bỏ đứa bé cũng được.
Cố Quý Dực cười nhạt, anh biết ngay con người của Vi Yến Uyển sẽ ích kỷ như vậy mà. Cũng may bác sĩ lần này là chỗ quen biết với anh nên anh mới có thể giữ lại giọt máu của Cố gia, nếu như chậm một chút nữa thì e rằng đã muộn rồi.
- Phải rồi, báo cáo xét nghiệm của Vi Yến Uyển có một lượng thuốc phá thai, tuy rất nhỏ những cũng đủ để băng huyết. Cô ta vì để củng cố địa vị mà làm nhiều chuyện thật đó.
- Bạch Nhân, chuyện này cậu giữ bí mật giúp tôi… Cả đứa nhỏ này nữa, lần sau tôi sẽ đưa vợ đến, nếu cô ấy thích… Thì chúng tôi sẽ nhận nuôi nó.
Bạch Nhân nhìn anh, sau đó còn nhìn đứa bé yếu ớt kia, nói:
- Cậu nghĩ phu nhân nhà cậu sẽ thật sự muốn nhận nuôi con của kẻ thứ ba và bạn trai cũ sao?
- Đàm Châu lương thiện, chính cô ấy nói với tôi hãy dốc sức cứu đứa nhỏ nếu có thể. Cô ấy không giống với Vi Yến Uyển.
Nghe một người cuồng vợ nói đến vợ thì đúng là tự tìm cẩu lương mà, nhưng Bạch Nhân cũng rất tò mò về Đàm Châu đó chứ… Rốt cuộc cô là thần thánh phương nào mà có thể khiến một tảng băng lạnh lùng như Cố Quý Dực si mê như vậy chứ?
#Yu~