Buổi tối hôm đó quả nhiên Cố Quý Dực đã đem hai đứa nhỏ sang phòng của mẹ vợ, còn dặn dò bà ấy nếu có chuyện gì cũng phải gọi cho anh trước, đừng làm phiền đến vợ anh.
Liêu Bình Hương là bậc đi trước, bà ấy biết rõ vợ chồng sau khi có con sẽ khó có khoảng thời gian ở gần nhau, cho nên hôm nay con rể quý đã nói vậy tức là hi vọng bà ấy đừng đến làm phiền khoảng thời gian ân ái này của hai người. Bà ấy cũng đâu phải đứa ngốc mà không hiểu con rể đang ngụ ý gì.
Nhìn hai đứa cháu nhỏ đang ngủ say đến không biết gì, Liêu Bình Hương lại nhẹ giọng nói:
- Chăm hai đứa còn chưa xong, nếu mà năm sau lại tòi ra thêm một đứa thì bà già này sẽ mệt chết mất thôi.
[…]
Giao con cho mẹ vợ xong thì anh liền nhanh chóng chạy về phòng với vợ mình, vừa ôm vừa hôn cô đến kịch liệt, thiếu chút nữa là hai vợ chồng họ đã nằm dài trên sàn nhà rồi.
Đàm Châu cũng nhìn chồng mình mà bật cười, bỏ đói anh lâu như vậy, khiến cho anh khí hư hỏa vượng hay sao mà sung sức thế?
- Cố Quý Dực, anh gấp cái gì vậy? Đêm nay chỉ có chúng ta tôi, cứ từ từ mà hưởng thụ.
Nhưng đương nhiên Cố Quý Dực rất gấp gáp rồi, anh gấp đến sắp phát điên rồi đây. Nếu không phải vì đã lâu không ân ái thì anh đã trực tiếp hung hăng đem hung khí đẩy vào rồi, nhưng lúc này vẫn chưa đến lúc thích hợp, anh đang nhịn đây.
Nhìn xuống nơi cần nhìn, Đàm Châu thấy được một chú chim họa mi đang cất tiếng hót rất rôm rả, tựa như là sắp bay ra khỏi lồng chim tới nơi rồi. Cô che miệng cười, nhưng rồi sau đó Cố Quý Dực lại hôn lên môi cô một cái, nói:
- Bà xã đừng cười nữa, anh sắp chết rồi đây nè.
- Được rồi, được rồi, em không cười nữa là được chứ gì? Chú họa mi này khó chịu quá đi.
Sau đó Đàm Châu lại được ngồi lên trên anh, bàn tay xinh đẹp lại bắt đầu mân mê gương mặt thống khổ của Cố Quý Dực, sau đó cô lại nói:
- Cố Quý Dực à Cố Quý Dực, em không ngờ anh cũng có ngày “vả” đến mức này đó.
- Còn không phải tại em chỉ chú ý đến Thần Thần và An An sao? Bỏ bê anh lâu như vậy, bà xã có biết anh tủi thân như thế nào không?
Ôi quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, nhìn xem cái gương mặt với cái nét diễn xuất như diễn viên Hollywood đi kìa, quả nhiên là có tiềm năng làm diễn viên nhưng cha mẹ lại bắt làm tổng tài. Cố Quý Dực này càng lúc càng hư hỏng rồi.
Gương mặt ủy khuất của anh làm cho Đàm Châu thấy cạn lời, cô đưa tay nâng cằm của anh lên, giả danh “bá đạo tổng tài” trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình ba xu, nói:
- Vậy sao? Vậy tôi cho phép đêm nay anh phục vụ tôi đó. Cố gắng làm tốt một chút, sau đó tôi có thêm tiền hoa hồng, biết chưa bé cưng?
- Được, tối nay anh sẽ cố gắng hết sức để giúp bà xã hài lòng.
Không biết trải qua bao nhiêu trò vờn nhau, bây giờ Đàm Châu đã hoàn toàn nằm ở dưới cơ thể đồ sộ của anh, nơi tư mật liên tục bị hạ bộ va chạm, mỗi lần di chuyển đều cố gắng đi vào nơi sâu nhất, khiến cho Đàm Châu không thể nào ngừng rên rỉ được.
Đông nhiên lúc này Đàm Châu lại nhìn thấy yết hầu của anh đang liên tục lên xuống ở trước mặt, một trận kích thích dần đến, ngay lập tức cô liền hôn nhẹ lên yết hầu của anh, mân mê nó như một món đồ chơi, nhưng giây sau đó cô lại thấy tai họa sắp đến rồi.
Cái thứ khủng bố kia lại còn tăng thêm một vòng, làm cho cô há hốc đến ngỡ ngàng, nhưng rồi Cố Quý Dực lại ôm chặt lấy cơ thể của cô, thấp giọng nói:
- Bà xã, anh nghĩ hôm nay em khó mà xong việc rồi. Chúng ta phải tăng ca thôi!
- Khoan đã… Ah…a…ha… Cố… Cố Quý Dực… Ah…a…ưm… Chậm chút… Cố Quý Dực!
- Bà xã, em khiến người anh em của anh kích thích như vậy mà lại bảo anh chậm lại, như vậy người anh em sẽ rất buồn đó.
- Ha… Không phải…ah…a… Không phải vậy mà…ah…a… Ông xã… Ông xã… Anh chậm chút…ah… Ông xã…
- Chết tiệt, em đúng là quyến rũ chết anh rồi.
Cứ như vậy, không biết Đàm Châu đã bị Cố Quý Dực thúc đẩy bao nhiêu lần nữa, cô chỉ nhớ rằng ngày hôm đó anh đã chuẩn bị rất nhiều “áo mưa”, nhưng hình như đêm đó anh lỡ dùng hết chỗ dự phòng luôn rồi.
Sau khi dùng hết chỗ đó lại còn đem hạ bộ tiếp tục đẩy vào bên trong cô, lại còn không biết xấu hổ nói:
- Bà xã, em có biết vừa rồi anh rất ghen không hả? Cái thứ quái quỷ đó có gì tốt chứ, tại sao em lại nhất quyết bắt anh dùng, nhưng gì trên cơ thể em chỉ có thể là của anh thôi. Bà xã à!
Điên rồi, điên rồi, điên rồi… Cố Quý Dực thật sự điên rồi.
Người ta ghen với cái cũng được, Cố Quý Dực này còn ghen với cả “áo mưa” cơ đấy! Coi có điên không chứ.
- Cố Quý Dực… Anh đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.
- Cảm ơn bà xã đã quá khen, anh sẽ tiếp tục phát huy.
Khen? Cô khen anh bao giờ hả cái tên thần kinh này!
Còn nữa, phát huy cái gì mà phát huy chứ, sẽ không có lần sau đâu, đừng có ở đó mà nằm mơ nữa!
Đúng là hết thuốc chữa rồi!
#Yu~