Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 1.2:




Edit: Mộc Tử Đằng
←←←←←♥→→→→→
Lần nữa gặp lại nhau là trong một tình huống mà không ai nghĩ tới.
Cuối tháng 8 năm 2016, gần đến thời gian khai giảng.
Mặc dù đã lập thu nhưng thời tiết vẫn nóng nực như cũ. Tại trạm xe huyện H các chuyến xe ra ra vào vào tấp nập, đuôi xe không ngừng phun khói đen dày đặc khiến cho không khí vốn dĩ đã nóng ran lại càng nóng hơn.
Đinh Nhàn ngồi chờ ở trạm xe đã hơn nữa giờ đồng hồ. Tay cô xách vali, trên người mặc áo thun trắng rộng thùng thình, áo được sơ vin vào trong quần làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn. Đôi chân thì thon dài trông vô cùng cân xứng, nguyên nhân bởi vì thời tiết nóng bức nên gương mặt cô cũng ửng hồng cả lên, đồng thời trên trán cũng lắm tấm mồ hôi.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, xe đến rồi đi cũng đã qua mấy lượt, cô vẫn ngồi ở đó như cũ, không có ý rời đi.
Một người phụ nữ đang cầm quạt tay ngồi bên cạnh nhìn thấy cô một mình ngồi khá lâu rồi, không nhịn được liền hỏi: "Cô bé, con đang đợi ai à?"
Dáng vẻ người nọ khoảng chừng 40 tuổi, trông hơi mập mạp, lúc cười ánh mắt hơi nheo lại, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác thân thiết, Đinh Nhàn gật đầu một cái, cô bấm điện thoại lên nhìn thời gian một chút.
3 giờ 30 phút.
Cô đã chờ ở chỗ này hơn một giờ rồi.
"Cô bé, thời tiết nóng thế này." Người phụ nữ đó ngồi nhích qua, quạt cho cô mấy cái, vừa quạt vừa nói: "Nhà dì ở gần đây, nếu không thì đến nhà dì ngồi chờ đi?"
Đinh Nhàn hơi sững sờ, nhẹ giọng nói: "Khồng cần đâu ạ, cảm ơn.".
"Ôi, nhìn bộ dạng của con đi, sắp cảm nắng tới nơi rồi." Người phụ nữ vừa nói vừa nắm lấy vali của cô, nói: "Cô bé, đi nào, đi đến nhà dì, dì mở máy điều hòa cho nó mát."
"Không, không cần." Đối phương quá nhiệt tình đã dọa sợ Đinh Nhàn, cô vội nói: "Có người đến đón con rồi."
Nói xong cô nhanh chóng kéo vali ra ngoài, đứng đợi ở cửa trạm xe một hồi cũng không thấy ai đến.
Đột nhiên điện thoại vang lên chuông tin nhắn, là bạn học Giang Ti Kỳ nhắn đến: Tiểu Nhàn Nhàn, đến Đế Đô chưa?
Đinh Nhàn: Vẫn chưa, tớ vẫn còn ở trạm xa huyện H.
Giang Ti Kỳ: Người đàn ông đó chưa đến đón cậu hả?
Dừng khoảng hai giây Đinh Nhàn mới nhắn tin trả lời lại cô ấy: Có lẽ đang trên đường đến thôi.
Giang Ti Kỳ: Tớ nói này tiểu Nhàn Nhàn, người đó rốt cục có đến hay không?
Đinh Nhàn: Chắc đến.
Hai chữ này không hề tự tin chút nào.
Điện thoại lại run lên.
Giang Ti Kỳ: Này, cậu nói xem có phải người đó chiếm luôn cả khoản tiền của cha cậu, cũng không thèm quan tâm cậu nữa, dù sao đó là một khoảng tiền lớn đó, trên thế giới này có ai mà không bị tiền cám dỗ chứ.
Đinh Nhàn nhìn lướt qua, ngón tay trắng nõn nhanh chóng ấn vào màn hình: Sợi Gừng*, cậu đừng nói bậy, người đó không phải là người như vậy đâu.
(姜丝 (jiang si) đồng âm với tên của Giang Ti Kỳ)
Giang Ti Kỳ: Cậu chưa gặp qua người ta thì làm sao biết người ta không phải là người như vậy?
Khoảng mấy giây sau Giang Ti Kỳ lại gửi đến một tin nhắn khác. Giang Ti Kỳ: Tiểu Nhàn Nhàn, cậu cứ thành thật như vậy đi, chờ thêm nữa thì vé xe đến Đế Đô cũng hết mất thôi, xác định là tối nay cậu ở đó luôn rồi.
Đinh Nhàn hơi nhíu mày.
Đây rõ ràng là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cả người cô chỉ có 350 tệ, bao nhiêu đó chỉ đủ để mua vé xe đi Đế Đô ngoài ra không còn tiền dư để ở lại đó.
Liếc nhìn thời gian một cái, cô suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho người đó không.
Nhưng mà chưa quá hai giây Đinh Nhàn nhanh chóng từ bỏ ý định này.
Cô cũng không thân quen gì người đó, cũng chưa từng liên lạc với nhau, nếu căn bản là đối phương không muốn đến đón thì cô gọi điện đến cũng chỉ thêm lúng túng mà thôi.
Đợi thêm khoảng 10 phút nữa, nếu người đó còn chưa đến thì cô đành một mình ngồi xe đến Đế Đô. Ở nhờ nhà Giang Ti Kỳ mấy ngày đợi đến khi khai giảng là vào ký túc xá trong trường được rồi.
Đang định bụng như vậy đột nhiên điện thoại để trong balo vang lên.
Đinh Nhàn lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiện lên hai chữ —-Thời Dịch.
Trong lòng không khỏi vui mừng, vuốt màn hình định bắt máy bỗng màn hình tối sầm lại.
"Chuyện gì đây." Cô lẩm bẩm một câu rồi tháo pin ra lắp lại lần nữa nhưng vẫn không mở máy lên được.
Đinh Nhàn đành đem điện thoại bỏ lại vào balo, nhất thời cô không biết phải làm gì vào lúc này. Cô không biết người đó gọi đến là bảo cô tiếp tục chờ hay chỉ thông báo là người ta không đến được.
Trong lòng cô không chắc chắn, dù sao người kia cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cô.
Nhưng chưa trả lời điện thoại được Đinh Nhàn cũng không dám rời đi.
Nếu người đó không tìm được cô rồi lo lắng thì sao?
Lại chờ thêm 10 phút nữa, thời tiết dần bắt đầu u ám, từng cơn gió thổi tới mang theo hơi nóng phả vào mặt. Mắt thấy trời sắp mưa, Đinh Nhàn vội vàng lấy từ trong balo ra một cái ô, đang lúc chuẩn bị mở ô bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm rất to làm cô giật mình run lên một cái, tay chân luống cuống kéo vali chạy đến cạnh mái hiên để trú mưa.
Gió mạnh mang theo những hạt mưa to như hạt đầu đến, cả người Đinh Nhàn đều ướt đẫm, tóc bết cả vào trên mặt trông vô cùng chật vật.
Mưa lớn như thác đỗ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mấy phút sau mưa đã nhỏ hẳn, trên đường phố dần xuất hiện bóng dáng người đi đường.
Đinh Nhàn nắm chặt 350 tệ đã bị nước mưa làm ướt hết, hồi lâu sau như đã đưa ra quyết định, cô kéo vali đi vào bên trong trạm xe.
Nước mưa đập vào mắt làm tầm mắt mơ hồ đi, cô đưa tay lên dụi mắt, khi mở mắt ra ánh mắt liếc thấy bóng người thon dài cách đó không xa.
Không hiểu sao lại bị hấp dẫn.
Cô đứng yên nhìn sang, người đó đưa lưng về phía cô, áo sơ mi trắng đã bị nước mưa làm ướt dính sát vào người, phát họa lên rõ nét phần lưng hoàn mỹ...
Mặt Đinh Nhàn đỏ lên, mắng mình một câu rồi không dám nhìn tiếp xuống dưới nữa.
Cô quay đầu đi, không biết làm sao lại làm cho bà lão cạnh đó ngã xuống, cô vội vàng đỡ người đứng lên rồi dò hỏi: "Bà không sao chứ ạ."
"Ông trời ơi, tôi nói này cô bé, sao lại không cẩn thận như vậy chứ, hai cái chân già này sợ là bị gãy mất rồi."
Đinh Nhàn vừa nghe thế nhất thời khuôn mặt trở nên trắng bệch, "Bà à, con, con chỉ mới quay người còn chưa bước đi, làm sao mà đụng vào bà được chứ?"
"Tôi đã từng tuổi này rồi còn đi lừa cô sao?" Bà lão cố hết sức đứng lên, thở hổn hển, dáng vẻ đầy thống khổ, "Tôi cũng chỉ đùa cô bé chút thôi, ngã cũng không đến nỗi nào."
Đinh Nhàn mới vừa thở phào một cái, chỉ nghe bà lão lại nói: "Nhìn cô bé chắc cũng không có nhiều tiền, tôi cũng không cần bồi thường đâu, nhà tôi ở ngay trong cái hẻm phía trước kia, cô dìu tôi về là được rồi."
Nhìn theo hướng tay của bà lão, bên đó quả thực có một cái hẻm nhỏ, xung quang đó cũng không có ai, Đinh Nhàn có chút do dự: "Nhưng mà..."
"Cô bé này, làm người cũng không thể như vậy." Thấy cô như vậy bà lão nhất thời mất hứng, nói: "Cô đụng ngã tôi, tôi cũng không cần bồi thường, chỉ cần đưa về nhà, yêu cầu đơn giản như vậy mà cũng làm không được, thầy cô không có dạy cô là phải giúp đỡ người già à?"
Đinh Nhàn: "Tôi không phải..."
Những người xem náo nhiệt vây lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Đinh Nhàn.
"Nên đưa bà lão về đi, không tốn bao nhiêu thời gian cả."
"Đúng vậy, ai bảo cô đụng ngã người ta trước mà."
"Nhìn chắc là học sinh rồi, không biết ở trường dạy cái gì mà một chút đạo đức cũng không có."
Lúc này trong đám người vây quanh xuất hiện một người đàn ông trung niên, đi thẳng đến cạnh bà lão: "Mẹ, mẹ làm sao đây?"
Bà lão đem chuyện nói lại một lần, người đàn ông trung niên lập tức sầm mặt, kéo lấy Đinh Nhàn rồi nói: "Thật quá đáng! Đi, cùng tôi đi đến đồn cảnh sát, cảnh sát sẽ giải quyết."
Đinh Nhàn không kịp phòng bị, bị hắn ta kéo một cái suýt chút nữa đã ngã xuống.
Thấy vậy, bà lão vội vàng khuyên nhủ: "Con trai à, nha đầu này không phải cố ý, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy đâu."
Bà ta quay đầu nói với Đinh Nhàn: "Cô gái, cô chỉ cần đưa tôi về thôi, tính tình con trai tôi không tốt lắm, nếu nó đem cô đến đồn cảnh sát, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu."
Đinh Nhàn cau mày.
Đưa người về nhà ngược lại không có gì khó chỉ là không biết tại sao, trực giác nói cho cô biết là cô không thể đi cùng người này.
Người xem náo nhiệt cũng không chê chuyện to, ồn ào làm lớn lên thêm, người đàn ông đó thấy cô không có phản ứng gì liền kéo tay cô qua, lực kéo lớn làm Đinh Nhàn ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay chà xuống mặt đất đau nhức.
Nước mắt không khống chế được liền lập tức rớt xuống.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy đây là lỗi của cô, còn đang chỉ trỏ cô, có người thậm chí còn nói là cô cố ý giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của người khác.
Đinh Nhàn chống người đứng lên, bà lão vẫn còn đứng một bên ra sức khuyên nhủ cô, người đàn ông thì cường ngạnh muốn kéo cô đi.
Mắt thấy mình bị kéo ra xa khỏi đám người đó, Đinh Nhàn phát hiện không đúng, trong lòng tràn đầy sợ hãi, vừa muốn lớn tiếng kêu cứu bỗng thấy khuôn mặt người đàn ông trở nên thống khổ, muốn gào khóc.
Một giây sau cái tay đang giữ chặt cô buông lỏng.
Người đàn ông đó trợn tròn mắt, mắng: "Mày con mẹ nó là ai, lại dám xen vào chuyện của người khác!"
"Quả thật là nên đến đồn cảnh sát."
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, Đinh Nhàn còn chưa phục hồi tinh thần, người đó liền giơ quả đấm lên đánh qua, cô bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng kinh hô thành tiếng...
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy cô gái nhỏ đọc truyện nhớ để lại bình luận nha, moah moah
(づ  ̄ 3 ̄) づ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.