Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 54:




Người đàn ông lúc mới thức dậy thật xấu xa, rõ ràng đang làm chuyện xấu mà còn nhìn cô với vẻ mặt vô tội, cô gái nhỏ cũng không phải người dễ trêu, giống như một con mèo hoang nhỏ đang xù lông, đá anh mấy cái, thấy anh vẫn không buông tay thì cắn vai anh, còn cố ý nghiến răng nữa, cắn đến nỗi vai anh ứa máu mới buông ra.
Cho anh chừa cái tội làm chuyện xấu! Cho anh chừa cái tội làm chuyện xấu!
Thời Dịch cau mày: "Đau~", Đinh Nhàn vội nhả ra, bình thường có cắn anh cũng có phản ứng lớn thế này đâu chứ, cô đâu có dùng bao nhiêu lực, sao lại than đau thế này.
Cô theo bản năng nhìn về phía ngực anh, có hơi luống cuống: "Em không có chạm vào vết thương của anh mà, hay là vừa rồi mới..."
Nói được một nửa, ngẩng đầu thì thấy ngay nụ cười bên khóe miệng anh, lúc này mới biết mình bị lừa, cô đấm một cú lên vai anh.
Sau đó nhanh chóng xoay người xuống giường.
Thời Dịch chỉ thích trêu chọc cô, chọc cho cô nổi giận luôn mới thôi, lúc này lại đi dỗ dành, anh vội ôm lấy cô, kéo đến bên cạnh, dùng một nụ hôn dịu dàng để hòa giải, cho đến khi cô mềm nhũn trong ngực anh, anh mới buông ra, quyết luyến hôn lên môi cô mấy cái nữa.
Đinh Nhàn thở hổn hển, đẩy anh ra: "Anh buông ra."
"Không buông."
Người đàn ông vẫn còn hôn khóe miệng cô, Đinh Nhàn dùng sức cắn môi anh một cái, "Buông ra!"
Thời Dịch nhân cơ hội này hôn một cái nữa rồi mới xoa xoa đầu cô, không trêu cô nữa.
Đinh Nhàn kéo chăn ngồi dậy, người hơi nghiêng về phía sau, không để cho chăn rơi xuống, cô cầm lấy đồ lót mặc vào, đưa hai tay ra sau cài móc áo ngực.
Thời Dịch nằm xuống gối, nhìn cô chằm chằm, thấy cô gái nhỏ mặc đồ lót phải trốn trong chăn nên đưa tay ra kéo chăn xuống, "Che gì mà che, cũng đã sờ qua bao nhiêu lần rồi."
"Anh..."
Thấy người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm không rời mắt, mặt Đinh Nhàn hơi đỏ lên, còn chưa kịp nói gì, anh đã duỗi tay tới, cô dùng một tay không chút lưu tình đánh tay anh một cái rồi quay lưng lại với anh.
Móc áo ngực dường như muốn đối nghịch với cô, cài mãi nhưng không được, tay đưa ra cũng đã mỏi, cô đưa mắt nhìn Thời Dịch, không thể làm gì khác hơn là nhờ anh giúp, "Giúp em đi."
Thời Dịch nhướng mày, giọng thờ ơ: "Tay anh đau."
"..."
Đinh Nhàn cài tiếp nữa nhưng không được, tay thật sự rất mỏi, cô không biết làm sao, nhích người về phía anh, đến gần anh hơn, "Anh cởi ra, anh phải có trách nhiệm mặc vào."
Cuối cùng, lại dịu dàng bổ sung một câu: "Anh Thời Dịch."
Thời Dịch không nhịn được bật cười, cái lưng cô gái nhỏ bóng loáng, phía trên chi chít những vết hôn hồng hồng, anh nhìn chăm chú mấy giây, rồi đưa tay đến dễ dàng cài lại móc áo ngực, "Anh cài rồi, có phải buổi tối cũng để anh mở ra không?"
"Cấm dục, yên tĩnh lạnh lùng." Đinh Nhàn thưởng cho anh một cái liếc mắt, châm chọc nói: "Anh Thời Dịch, con người lạnh lùng trước kia của anh đâu rồi?"
Thời Dịch "Xùy" một tiếng, "Vậy mọi người vẫn luôn nghĩ như thế à, anh còn chưa nói qua mình cấm dục."
Đối với cô gái mình yêu, phàm là người đàn ông đều sẽ nghĩ đến phương diện kia, ai không muốn gần gũi da thịt với người mình yêu chứ? Trừ khi có vấn đề thật sự.
"Nhưng anh cũng nên tiết chế một chút đi..." Đinh Nhàn xuống giường, tìm một cái áo len mặc vào, nói lầm bầm: "Hại em dậy trễ, còn bị bác gái nhìn thấy, em không biết phải đối mặt thế nào nữa."
Thật sự đủ xấu hổ.
"Tối qua anh đã rất tiết chế rồi." Thời Dịch nhìn chằm chằm vào cái đùi trắng nõn của cô, giọng hơi khàn: "Nếu không tiết chế, hôm nay chắc chắn em sẽ không xuống giường được."
"..."
Đinh Nhàn không nói gì, người này càng ngày càng không đứng đắn gì cả, cô lười để ý đến.
Thời Dịch của bình thường thì mặc quần áo vào vô cùng nghiêm trang, nên làm việc chính thì làm việc chính, còn khi ở trước mặt cô, nhất là lúc cởi quần áo, khi nói chuyện sẽ có thêm mấy từ lưu manh, chọc cô đỏ bừng mặt, còn anh trông có vẻ rất vui thú.
Thật ra, người lạnh lùng thì vẫn vậy, không thay đổi gì, bên ngoài vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó, có chuyện gì thì nói không thì có thể im lặng đến tối, đối với người phụ nữ chủ động đưa tới cửa, mỗi câu nói của anh đều phải chú ý, chỉ sợ cô nổi cơn ghen sẽ không để ý đến anh.
Đừng nhìn Đinh Nhàn yếu đuối, mềm mại mà lầm, lúc tức giận thật sự khiến anh rất mệt nhọc, mỗi lần dỗ chỉ nói được nhiêu câu đó, còn lập đi lập lại.
Xem ra bản lĩnh dỗ dành, anh còn phải học hỏi kinh nghiệm từ Thẩm Ngạn nhiều hơn nữa.
Thấy cô im lặng, Thời Dịch lại nhìn vào mắt cô, nói: "Thể lực của em vẫn còn kém, sau này phải thức dậy chạy bộ với anh."
"Em không thèm."
Đang là mùa đông lạnh giá, năm sáu giờ sáng dậy chạy bộ, sợ là đòi mạng cô rồi, hơn nữa anh bảo cô rèn luyện thể lực là có ý đồ cả.
!!!
Đáng ghét! Đúng là không tốt lành gì!
Đinh Nhàn trừng mắt với anh, mặc quần jean vào, bỏ lại một câu: "Anh đừng mơ."
"Ý anh không phải chỉ cái đó." Dáng vẻ này của cô đã chọc cười anh, "Nếu không chạy bộ buổi sáng cũng được, nhưng thuật phòng thân bắt buộc phải học."
Từ chuyện bất ngờ lần trước của Đinh Nhàn cho đến bây giờ anh vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu không nhờ có Lục Trác thì e rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là ai cũng không thể luôn có người ở cạnh mãi được, càng không có nhiều may mắn như vậy, tốt nhất nên học chút thuật phòng thân, khi gặp chuyện gì cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.
Thể lực của cô nhóc này không được tốt, yếu đuối, lại gầy, giống như một con gà con, dùng một tay đã xách được, thiếu rèn luyện nghiêm trọng, dạy cô học thuật phòng thân, kéo dài mãi đến bây giờ cũng chưa học, chờ qua năm mới, không cần biết cô nói gì, anh nhất định phải dạy cô học thật tốt, làm nũng cũng không có tác dụng, phải học.
Thấy anh vẫn còn nằm bất động ở đó, Đinh Nhàn thúc giục, "Anh mau dậy đi."
Cô thật sự không dám xuống một mình, xấu hổ chết mất.
Đoán được cô đang nghĩ gì, Thời Dịch cố ý cười cô: "Em nghĩ cũng đúng, thể lực tốt mới có thể giúp cho..."
Lời còn chưa dứt, một cái áo trực tiếp đập vào mặt anh, lập tức nghe được tiếng hét của cô: "Không mặc quần áo vào thì đừng mong chạm vào em."
Lỗ tai cô đỏ lên, trừng đôi mắt to long lanh với anh, Thời Dịch cười khẽ rồi vén chăn xuống giường, trên người không hề có mảnh vải nào, cứ để trần đi đến phía cô, Đinh Nhàn có chút sợ hãi, trực tiếp lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Thời Dịch đến gần, ép cô dựa vào tủ quần áo, Đinh Nhàn nhích người muốn chạy trốn nhưng anh đã đưa tay ra cản đường đi của cô, cúi đầu xuống cách môi cô chừng hai centimet thì dừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười không có ý tốt, "Em nói gì?"
Đinh Nhàn nhìn cơ ngực rõ ràng của anh, không ngăn được trái tim như con nai con chạy loạn.
Đây là đang diễn kabe-don sao?
Hình như đây là lần đầu cô bị anh Thời Dịch nhà mình kabe-don đó, cô nhìn môi mỏng gần trong gang tấc của anh, cảm giác trái tim muốn bay ra ngoài.
Nhưng mà....
Tại sao anh còn chưa hôn chứ, cứ duy trì tư thế này mãi, cổ cũng sắp mỏi rồi, đếm ngược ba giây nếu anh còn chưa hôn cô phải chủ động thôi.
Trong lòng Đinh Nhàn đếm ngược: Một, hai...
Thời Dịch nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, cười nhẹ một tiếng rồi xoa đầu cô, nghiêng đầu đi cầm lấy một bộ quần áo.
Đinh Nhàn bối rối chớp chớp mắt, mấy giây sau mới bất giác phản ứng được.
Người này lại đùa giỡn với cô!
Cô giận, đi đến đá chân anh một cái rồi mới xoay người đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong đi ra, hai người cùng nhau đi xuống lầu, mới vừa đi tới phòng khách đã gặp được Thẩm Ngạn đi vào từ phía đối diện.
Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm hai người mấy lần, "Ôi, trễ như này mới dậy à."
Trong lời nói là sự trêu chọc rõ rành rành, Thời Dịch nghiêng đầu liếc nhìn cô gái nhỏ, quả nhiên, lại đỏ mặt.
Anh cười hỏi: "Hướng Hàm không về với cậu à?"
"Tạm thời có việc trong bệnh viện." Thẩm Ngạn khoanh hai tay dựa vào tường, "Tôi còn định giới thiệu Đinh Nhàn cho Hướng Hàm biết, không ngờ ban ngày mà cậu cũng cầm thú như vậy."
Lời này vừa nói ra, Đinh Nhàn cảm thấy gò má mình sắp bị thiêu rụi rồi, bình thường cô tỏ ra thành thục cũng chỉ ở trước mặt Thời Dịch mà thôi, lúc này ở trước mặt người khác cô vô cùng xấu hổ, cô trực tiếp đi vào phòng ăn, không quan tâm đến bọn họ đùa giỡn gì nữa.
Thấy vậy, Thẩm Ngạn nhún vai, "Cái này không thể trách tôi."
Thời Dịch lười để ý, xoay người đuổi theo Đinh Nhàn, Thẩm Ngạn lắc đầu, người này so với anh ta còn thua đậm, dính người như vậy còn hơn cả gấu túi.
Đến phòng ăn, Đinh Nhàn đi xới cơm, Thời Dịch lấy đũa ra, hai người phối hợp rất ăn ý, ăn được một nửa thì Khương Ngã đi vào thấy bọn họ, hỏi: "Thức ăn có lạnh không?"
"Không." Thời Dịch đáp lại một chữ đơn giản.
Thấy bà, Đinh Nhàn không khỏi thả chậm tốc độ ăn, mặt còn hơi nóng lên, cô mất tự nhiên gọi một tiếng bác gái, Khương Ngã cười nói: "Nhàn Nhàn, ăn nhiều một chút."
Nói xong bà quay sang nhìn chằm chằm con trai mình mấy giây, "Thời Dịch, con tới đây một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.