Đường Mộc Nhi trở về ngôi nhà tuổi thơ của mình sau một thời gian dài. Từ lúc sinh ra đến lúc lên đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đều ở đây với ông nội. Ba của cô đã mất khi cô còn nhỏ, mẹ cô thì có gia đình khác nên không sống cùng.
Khi học đại học, cô chuyển đến kí túc xá do học ở thành phố khác. Do đó chỉ còn mỗi ông nội cô ở đây một mình. Mọi dịp nghỉ nhiều ngày, Đường Mộc Nhi đều về thăm ông mình vài ngày rồi trở lại thành phố. Nhưng lần này thì khác, cô sẽ sống tại ngôi nhà này. Một phần vì cô đã ra trường, không thể ở lại kí túc xá được nữa, lí do khác là ông nội cô đã mất nên cô trở lại để chăm sóc nơi này.
"Quả nhiên không đâu như ở nhà." Đường Mộc Nhi nhìn quanh, mọi thứ không khác gì lần cuối cô về thăm, chỉ khác là ông cô đã không còn.
Ông của cô, Đường Thân, đã mất cách đây vài tháng, sau khi tổ chức xong tang lễ, Đường Mộc Nhi phải trở về thành phố nên nơi này đã không có người lau dọn từ khá lâu, vì vậy bụi có ở khắp nơi.
"Nơi này bẩn quá, phải lau dọn lại thôi." Đường Mộc Nhi quệt lấy một đám bụi trên ghế rồi nói.
Nhà của cô không nhỏ, Đường Mộc Nhi không biết nên bắt đầu lau dọn từ đâu. Thời gian qua cô đã quen với việc sống ở phòng ký túc nhỏ bé.
"Để xem lần cuối mình dọn nhà là khi nào ấy nhỉ? À phải rồi, lúc đó ông nội cùng dọn với mình, ông bảo sao thì mình làm vậy."
Nhận ra mình chưa từng tự thân dọn dẹp nơi này thế là cô viết ra giấy tên các phòng rồi xáo trộn chúng lại với nhau.
"Cháu xin lỗi vì làm phiền ông sớm thế này, nhưng mong ông hiển linh về chỉ cháu nên bắt đầu dọn dẹp từ đâu." Đường Mộc Nhi nói và bốc một tờ ra. truyện ngôn tình
Trên đó ghi "phòng ông nội". Đường Mộc Nhi nhìn lên trời nói "Ra là ông vẫn nghĩ cho bản thân đầu tiên, mà cũng được, cháu sẽ dọn phòng của ông trước."
Cô bước lên lầu, mở khóa phòng Đường Thân, đến giờ cô mới nhớ ra một chuyện. Lúc luật sư đọc di chúc, trong đó ông cô có dặn phải vào phòng ông xem lời nhắn gì đó, nhưng do quá bận nên cô đã quên mất. Cô nghĩ có lẽ vì vậy mà ông nội đã nhắc nhở mình tới căn phòng này, mục đích là để cô thấy được lời nhắn kia
"Xin lỗi ông, cháu đãng trí quá." Đường Mộc Nhi mở cửa bước vào phòng. Cô nhớ khá rõ căn phòng này, ông cô là một nhà văn chuyên viết truyện tâm linh, kinh dị, lúc nhỏ cô hay lén đọc bản thảo của ông và cái kết là buổi tối gặp ác mộng. Thế mà lần sau cô vẫn cứ tiếp tục. Dần dần, cô không còn sợ truyện ma nữa. Trong phòng chủ yếu chỉ là sách và tài liệu, ngoài ra còn có một số lá bùa, có lẽ là để nghiên cứu. Một bàn làm việc ở giữa là nơi mà ông nội cô vẫn thường làm việc.
Mải ngắm nhìn xung quanh, vai cô chạm phải một chiếc bình trên kệ khiến nó rơi xuống vỡ toang.
Đường Mộc Nhi giật mình, cô vội vàng đi tìm đồ thu dọn đống vỡ nát đó. Cô tự nhủ rằng khi còn sống Đường Thân rất cưng cô, và giờ cũng sẽ tha thứ cho cô tội làm hỏng đồ đạc thôi.
"Ông mình có gu thẩm mĩ cũng lạ thật." Đường Mộc Nhi nhận xét, chiếc bình có rất nhiều kí tự kì lạ trên đó, trông như mấy chữ trên các lá bùa. Vị trí đặt bình ban đầu còn có vài vòng tròn kí tự, điều này làm cô liên tưởng tới một loại trận pháp gì đó.
"Chẳng lẽ ông mình viết truyện nhiều quá nên bị nhiễm." Đường Mộc Nhi lẩm bẩm.
Sau khi dọn xong, cô nhìn lên bàn làm việc, trên đó có một lá thư. Cô đoán chắc đó là thư gửi mình.
Cô bước tới, cầm lá thư lên, trên đó dính đầy bụi. Phủi sạch chúng đi, cô bắt đầu đọc thành tiếng. Đây là một thói quen của cô, chỉ có thể tập trung khi nói ra thành lời, nếu đọc nhẩm trong đầu, chưa đầy 100 chữ, cô sẽ nghĩ những thứ vớ vẩn ngay. Cũng bởi lý do đó mà lúc đi học cô không hề ghé thư viện vì sợ làm phiền mọi người, may mắn rằng các bạn cùng phòng không thấy phiền vì thói quen ấy của cô. Ngoài ra, cô cũng không nhớ được lâu nếu chỉ đọc thầm.
"Gửi cháu gái yêu quý Đường Mộc Nhi của ông. Lúc cháu đọc được lá thư này thì ông đã không còn nữa. Nhưng cháu hãy nhớ rằng ông sẽ luôn phù hộ cho cháu ở trên trời. Những điều ông sắp nói có lẽ hơi khó tin. Trước khi nói vấn đề chính, ông có vài dặn dò. Một là những điều nói trong thư này, cháu đừng tiết lộ bừa bãi. Hai là phải bảo quản những cuốn sách của ông thật tốt. Ba là đừng làm vỡ chiếc bình trong phòng ông."
Đường Mộc Nhi khựng lại, nhìn về nơi đáng lẽ có một chiếc bình, cô than thở "Sao ông không nói sớm hơn chứ. Cháu xin lỗi nhưng đã làm ông thất vọng rồi."
Sau đó cô lại đọc tiếp bức thư "Thứ tư, cháu nhớ giữ gìn sức khỏe. Và vấn đề chính ông cần nói, mong cháu hãy bình tĩnh tiếp nhận. Điều ông muốn cho cháu biết nghe có vẻ hơi điên rồ: ông là một thầy trừ ma."