Đường Mộc Nhi thức dậy, đánh răng rửa mặt thật nhanh rồi chuẩn bị đồ đạc lên đường tới chùa Bạch Liên.
“Ui, đống đồ này nặng hơn mình nghĩ.” Đường Mộc Nhi cảm thán, trước mặt cô là bảng tên chùa Bạch Liên. Bây giờ là ban ngày nên âm khí từ trong chùa phát ra đã giảm bớt phần nào. Áp lực cũng theo đó đi xuống, Đường Mộc Nhi tự tin hơn vào đợt trừ ma lần này.
Bước vào trong, cô liền cảnh giác một chuyện, khung cảnh bên trong chùa giống hệt trong giấc mơ hôm qua của cô. Đường Mộc Nhi chắc rằng mình mới thấy nơi này lần đầu, vậy nên giấc mơ hôm qua không phải ngẫu nhiên, nó chắc chắn là một dạng ma pháp.
“Mà khoan, có thể là deja vu, mà không, mình không nghĩ vậy.” Đường Mộc Nhi bắt đầu nói thành tiếng với mình. Cô nhìn sang góc tối ở trong chùa, nơi bóng người xuất hiện trong giấc mơ. Chắc chắn có gì đó ở đấy.
Từ từ bước tới, Đường Mộc Nhi cảm nhận được có gì đó rất lạ, tỏa ra ở đó không phải dương khí hay âm khí, một cảm nhận hoàn toàn khác. Thứ đó mang lại cho cô cảm giác vô cùng khó chịu, chính là tử khí.
Cảnh tượng khiến Đường Mộc Nhi không khỏi giật mình, đấy là người đàn ông trong giấc mơ của cô hôm qua, tình trạng của anh ta cũng giống hệt trong giấc mơ. Đường Mộc Nhi hiểu ra là Vương Lân đã bị hồn ma của Mã Quân giết chết, do cũng là một thầy trừ ma, anh ta đã dùng pháp lực của mình để cố cảnh báo Đường Mộc Nhi đừng tới đây.
“Nếu Vương Lân không thể trấn áp được Mã Quân nữa tất là hắn đã mạnh lên và có thể thoát được khỏi trận pháp của anh ta. Giá như mình tới sớm một chút thì tốt.” Đường Mộc Nhi tự trách mình, dù không có kiến thức về pháp y nhưng cô có thể thấy Vương Lân chết chưa lâu, có lẽ chỉ mới hôm qua.
Dù rất thương xót cho người sư huynh chưa từng quen, nhưng bây giờ Đường Mộc Nhi không thể dành tâm trí cho Vương Lân được. Cô liền quay lưng bỏ chạy, tình thế đã thay đổi, Mã Quân đã mạnh hơn, người trợ thủ của cô cũng không còn, Đường Mộc Nhi thấy mình cần phải thay đổi kế hoạch chờ lúc khác trở lại.
Cánh cửa chùa lập tức đóng lại, Đường Mộc Nhi biết mọi chuyện đã quá muộn. Trên đó còn có những kí tự kì lạ, cô biết đó không phải là kí tự bùa của thầy trừ ma, hẳn đây là bùa ma của Mã Quân.
Đường Mộc Nhi chưa tính tới khả năng bị nhốt lại thế này nên chưa ôn lại cách phá giải loại ma pháp này. Cô thực hiện vài nét bùa đồng thời niệm chú theo trí nhớ của mình, nhưng không hề có tác dụng.
“Đợi chút đã, để tôi xem lại sách.” Đường Mộc Nhi nói lớn, khi cô quay lại đã thấy một bóng ma phía sau lưng với những làn khói đen lớn bao quanh. Cô không nhìn rõ được hắn, chỉ thấy một sợi dây chuyền đá đỏ rất nổi bật.
“Không thuộc sách mà cũng dám xưng là thầy trừ ma cơ à? Đúng là bọn bất tài thích thể hiện.” Bóng ma của Mã Quân lên tiếng với một chất giọng giống với loài quỷ sứ mà cô xem trên phim.
“Không, tôi đã xưng thế đâu.” Đường Mộc Nhi chống chế.
Hắn không quan tâm lời cô nói, lập tức thi triển ma pháp tấn công. Đường Mộc Nhi tung bùa chú nhằm khống chế hắn, để chuẩn bị cho ngày hôm nay, cô đã luyện tập loại pháp thuật này rất nhiều.
Sau những giây phút ngang tài ngang sức, kẻ nhiều kinh nghiệm hơn giành chiến thắng. Đường Mộc Nhi bị hất văng vào cửa, đàu cô đập vào cửa và bất tỉnh.
“Điềm báo đúng là có thật rồi.” Đường Mộc Nhi nhớ lại bộ phim mình đã coi trên tàu, cô cảm thấy thời khắc kề cận cái chết đã tới “Ông ơi, cháu quý ông lắm, nhưng giá như cháu chưa phải gặp ông sớm như vậy.”
Có tiếng gọi tên cô vang lên, ban đầu cô đã nghĩ là tiếng gọi từ miền cực lạc, nhưng sau đó cô nhận ra đầu mình đau kinh khủng, chết rồi thì sẽ không đau đớn nữa, vậy nghĩa là cô còn sống.
“Đường Mộc Nhi.” Tiếng gọi lại vang lên lần nữa, Đường Mộc Nhi bật dậy, cô nhìn thấy một người thanh niên, chính xác hơn là hồn ma của một người thanh niên đang thi triển pháp thuật trấn áp một hồn ma khác.
“Anh là... Vương Lân.” Đường Mộc Nhi đoán.
“Phải, sau khi chết, pháp lực của tôi đã có thể sử dụng mạnh mẽ hơn và tạm thời có thể trấn áp Mã Quân. Cô mau bày trận pháp thanh tẩy hắn mau.” Vương Lân nói.
Không chậm trễ, Đường Mộc Nhi liền bày trận pháp xung quanh Mã Quân. Cô niệm chú rồi hét lớn “Một, hai, ba, thanh tẩy.”
Lập tức, linh hồn của hắn bắt đầu tan rã, Mã Quân chỉ kịp nhìn cô với ánh mắt oán hận. Đường Mộc Nhi ngồi phịch xuống, tim cô đập thình thịch do hồi hộp.
“Oaaa, không trừ ma nữa đâu. Nguy hiểm quá.”
“Cô đã làm rất tốt mà, đừng lo.” Vương Lân bước tới nói “Mà vừa nãy lúc cuối cô hô cái gì thế? Nghe không giống bùa chú lắm.”
“Một, hai, ba, thanh tẩy ấy à? Tôi hô cho ngầu thôi, không ngầu à?”
“Ờ thì, cũng có thể xem là ngầu. Riêng việc thanh tẩy được Mã Quân cũng đã là rất ngầu rồi, không hổ danh là cháu gái của thầy Đường Thân.” Vương Lân khen ngợi “Chắc thầy cũng đã đặt niềm tin khi giao cho cô nhiệm vụ đi diệt trừ các hồn ma này. Vì vậy khoan hãy từ bỏ vội.”
“Việc đó tôi cần phải suy nghĩ thêm.” Đường Mộc Nhi đáp.