“Anh là đệ tử của ông nội nhỉ? Thế thì xét về quan hệ thì cháu phải gọi bằng chú nhỉ?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Thôi đừng, xét về tuổi thì cũng đâu tới mức chú.” Vương Lân đáp.
“Mà này, xác của anh có vẻ thảm lắm.”
“Đừng bận tâm, chết rồi không còn thấy đau nữa đâu.”
“Không phải đau hay không, mà là anh chết rồi đấy, anh không bận tâm chút nào sao?” Đường Mộc Nhi ngạc nhiên trước thái độ bình thản đó của Vương Lân.
“Lúc theo ông cô làm thầy trừ ma, tôi đã nhận thức được đây là công việc dễ dàng nhận lấy cái chết rồi, nên tôi không sợ hãi hay tiếc nuối. Ít nhất cái chết của tôi không vô nghĩa, cuối cùng thì chúng ta vẫn diệt được Mã Quân còn gì?” Vương Lân nói.
Đường Mộc Nhi rất khâm phục tinh thần của Vương Lân, cô lên tiếng khen ngợi “Anh quả là một thầy trừ ma tận tâm và can đảm.”
“Cô cũng rất can đảm mà, dù hôm qua tôi đã cảnh báo nhưng cô vẫn lựa chọn vào đây thanh tẩy hồn ma của Mã Quân đấy thôi.” Vương Lân nói.
Đường Mộc Nhi không biết có nên giải thích rõ là cô vẫn tới đây do không hiểu rõ chuyện gì xảy ra trong giấc mơ hay không. Cô quyết định chuyển sang một chủ đề khác “Bây giờ thì anh có thể thanh thản rồi nhỉ? Tôi sẽ làm lễ cầu siêu cho anh, đợi chút tôi cần xem sách lại.”
“Chưa cần đâu, vẫn còn ba hồn ma nữa đang cần thanh tẩy cơ mà, tôi sẽ giúp cô hoàn thành hết nhiệm vụ trước, lúc đó mới có mặt mũi nhìn sư phụ ở thế giới bên kia chứ.”
“Nhưng mà... theo tôi biết thì hồn ma sẽ bị giới hạn vào một địa điểm nhất định, thường là địa điểm qua đời. Nếu vậy thì anh cũng kẹt lại chùa Bạch Liên này rồi, sao có thể giúp tôi được nữa?” Đường Mộc Nhi cảm thấy có chút mâu thuẫn.
“Về cơ bản là vậy, nhưng thực tế vẫn có một số trường hợp đặt biệt.” Vương Lân bước tới trận pháp vừa thanh tẩy Mã Quân, anh ta cầm lên sợi dây chuyền đá đỏ lên.
Đường Mộc Nhi có ấn tượng về nó, trước lúc bất tỉnh, cô đã thấy Mã Quân đeo nó trên cổ. Cô liền hỏi “Thứ đó là gì thế?”
“Cô không biết cũng phải thôi, sư phụ chưa hề ghi chép thêm về sợi dây chuyền này trong sách. Đây là một liên kết di động, bằng một số nghi thức, hồn ma có thể liên kết với nó thay vì một địa điểm cố định như chùa Bạch Liên này.” Vương Lân giải thích.
Bỗng sợi dây chuyền tụt khỏi tay anh ta rơi xuống đất. Đường Mộc Nhi ngạc nhiên hỏi “Chuyện gì thế?”
“Chiếc dây chuyền này là vật ở dương gian, hồn ma không thể giữ nó quá lâu được.” Vương Lân giải thích.
“Nhưng vừa nãy tôi đã thấy Mã Quân đeo nó mà, nếu không thể chạm vào quá lâu thì đáng lẽ nó phải rơi ra sau đó không lâu chứ?” Đường Mộc Nhi có chút lấn cấn.
“Mã Quân là một trường hợp đặt biệt, hắn có pháp lực rất lớn nên có thể duy trì trạng thái cân bằng âm dương giả để giữ chiếc dây chuyền này trên cổ.”
Đường Mộc Nhi có đọc qua về điều đó trong sách của Đường Thân, một số hồn ma có thể hấp thụ dương khí xung quanh để tạo trạng thái cân bằng giả và tác động được vào vật chất xung quanh. Điều đó giải thích cho việc các ngôi nhà ma ám thường hay xảy ra tình trạng đồ vật tự di chuyển.
“Vậy là hắn đã tạo ra thứ này để tìm cách thoát khỏi chùa Bạch Liên ư? Nếu tới trễ một lúc thì sẽ phiền phức rồi.” Đường Mộc Nhi cầm sợi dây chuyền lên ngấm nghía “Nhìn thì cũng đẹp đấy, xem ra ngoài khả năng tà thuật thì hắn còn có mắt thẩm mĩ nữa.”
“Đẹp thì tốt, vì tôi sẽ cần cô đem nó theo bên mình. Lúc đó tôi sẽ có thể đi theo cô đến diệt trừ những hồn ma tiếp theo. Bây giờ để tôi hướng dẫn cô nghi thức để chuyển nó thành liên kết của tôi.” Vương Lân đáp.
“Vẫn phải đi trừ ma à?” Đường Mộc Nhi vẫn có chút quan ngại về sự nguy hiểm của nghề này.
“Phải, cô là một trong những người có pháp lực mạnh nhất hiện tại, nếu cô không làm thầy trừ ma sẽ là một thiếu sót lớn. Cô đừng lo, tôi sẽ hỗ trợ cho cô. Cô không tin tưởng năng lực của tôi à?” Vương Lân nói.
“À thì, anh bị Mã Quân giết chết mà.” Đường Mộc Nhi đáp, cô tìm cách không nói thẳng là anh ta yếu.
“Tôi biết là vậy, nhưng giờ tôi chết rồi, pháp lực cũng sẽ mạnh hơn, và Mã Quân là hồn ma có pháp lực lớn nhất rồi, cô không phải lo đâu. Ít nhất thì cô cũng hoàn thành tâm nguyện của ông nội chứ?”
Vương Lân đã nói trúng điều khiến cô không thể từ bỏ công việc hiện tại, cô không thể khiến ông nội thất vọng. Vả lại, cô có thể thấy sự tận tâm của Vương Lân trong việc trừ ma, dù đã chết rồi vẫn hướng tâm trí đến việc đối mặt với các hồn ma khác thay vì lựa chọn siêu thoát. Ý chí đó khiến Đường Mộc Nhi cảm thấy sẽ thật hèn nhát nếu rút lui. Cuối cùng, cô lại xốc lại quyết tâm lần nữa, nói “Được, tôi sẽ thanh tẩy hết bọn B,C,D. Sau này nhờ anh giúp đỡ nhé.”