Cô Gái Trừ Ma

Chương 13: Trở Về Nhà




Đường Mộc Nhi báo cho Tào Vân về cái chết của Trương Lân và việc thanh tẩy Mã Quân. Tào Vân nghe thấy thế vừa buồn, vừa vui, vừa sợ “Hồn ma đó không còn thì tốt quá, nhưng chàng trai trẻ đó thật đáng thương. Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Cháu cũng định hỏi cô mà?” Đường Mộc Nhi bối rối nhìn Tào Vân trông chờ, sau một phút nhìn nhau, cuối cùng cô phải tự quyết định “Chúng ta báo cảnh sát đi, cũng không thể để xác anh ta trong đó mãi được.”
Tào Vân nghe theo lời cô. Khi cảnh sát đến, họ không hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Trương Lân mà xác anh ta lại ra nông nỗi đó. Một người cảnh sát trung niên chịu trách nhiệm lấy lời khai của họ “Ai là người đã phát hiện ra xác chết.”
“Là cháu ạ.” Đường Mộc Nhi giơ tay.
“Hãy kể lại ngắn gọn nhất quá trình đó.”
“Cháu vào chùa, cháu thấy xác chết, cháu sợ, cháu hét, cháu chạy ra, cháu nhờ cô Tào Vân báo cảnh sát ạ.” Cô trình bày ngắn nhất có thể.
“Cháu vào chùa để làm gì? Bộ không biết là chùa này có ma à?”
“Là một con người của khoa học, cháu không tin có ma ạ.” Dù dối người, dối mình nhưng đây là cách tốt nhất hiện tại “Mục đích cháu đến đây là để vào chùa Bạch Liên quay video đăng mạng xã hội ạ. Kiểu khám phá ngôi chùa bị ma ám.”
“Bọn trẻ giờ rảnh rỗi quá nhỉ, toàn làm mấy thứ nhảm nhí.” Người cảnh sát này có vẻ cọc cằn, Đường Mộc Nhi không muốn nói nhiều với ông ấy.
“Vâng, cháu đang rảnh quá, lúc đó cháu cứ nghĩ thế là ngầu.”
Sau khi hỏi thêm về thời gian lúc nào đang ở đâu, người cảnh sát kia rời đi. Thấy Tào Vân vẫn còn lo lắng, Đường Mộc Nhi an ủi “Cô đừng lo, vừa nãy chú ấy hỏi về chứng cứ ngoại phạm, có lẽ cô không bị nghi ngờ đâu.”
Tào Vân gật đầu tỏ ý đã yên tâm.
“Đầu cô nảy số cũng nhanh đấy, khai thế này sẽ chẳng ai nghi ngờ hoạt động trừ ma của chúng ta cả, dù có thấy đồ pháp đi nữa thì cũng chỉ nghĩ đó là đạo cụ ghi hình thôi.” Vương Lân tỏ ý tán thưởng.
“Sao trừ ma là việc tốt mà cứ như phạm tội ấy nhỉ?” Đường Mộc Nhi than thở.
“Họ không hiểu được những gì ngoài khả năng tiếp nhận, chúng ta phải thông cảm cho họ. Đây cũng là một khó khăn mà một thầy trừ ma phải chịu. Nhưng đừng nản lòng, rồi cũng sẽ quen thôi.” Vương Lân nói.
“Tôi biết cảm giác này, giống như khi tôi bảo rằng thích đổ nước dùng vào hủ tiếu khô vậy, không ai tiếp nhận cả.”
“Cái đó thì tôi cũng từ chối hiểu.”
“Đường Mộc Nhi, cháu làm gì như đang nói chuyện với ma thế.” Tào Vân thấy cô nói chuyện một mình liền hỏi.
“Dạ vâng, cháu đang nói với ma ạ.” Đường Mộc Nhi thật thà đáp.
Chia tay với Tào Vân, Đường Mộc Nhi đón tàu về nhà. Cô đang rất nhớ chăn êm nệm ấm. Trên chuyến tàu về khá vắng người, thế nên cô nghĩ nếu có nói chuyện một mình cũng không ai để ý.
“Phạm vi anh ở quanh chiếc dây chuyền này là bao nhiêu nhỉ?” Đường Mộc Nhi thắc mắc.
“Hiện tại thì tôi không thể rời nó quá 5 mét, nhưng theo thời gian, khoảng cách đó có thể tăng lên đến 1 kilomet.” Trương Lân đáp.
“Tôi phải ghi lại điều này mới được, ở trong sách của ông nội không ghi về điều này.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Pháp thuật là vô biên mà, không có sách vở nào ghi lại hết được.”
Đường Mộc Nhi gật đầu tán thành.
Về lại khu phố của mình, Đường Mộc Nhi tung tăng trở lại nhà, trước đó, cô sang chào cô Trịnh.
“Ồ, cháu về sớm thế.”
“Dạ, chuyến đi không như ý lắm ạ. Cháu đi chùa, cháu gặp ma, à nhầm, gặp xác chết, sau đó còn bị cảnh sát thẩm vấn nữa.” Đường Mộc Nhi kể lại.
“Ôi, sao lại xui xẻo thế, tội nghiệp cháu. Chiếc dây chuyền này cháu mua tại đó à?” Cô Trịnh để ý chiếc dây chuyền mà cô mới thấy lần đầu.
“Phải, cháu đi vào chợ Liên Liên, thấy đẹp nên mua ạ.”
“Trông nó rất đẹp và đắt tiền. Ở chợ bán cả cái này à?”
“Dạ vâng, nhìn thế thôi chứ đồ giả đấy ạ, đồ thật cháu lấy đâu ra tiền mua.”
“Tiết kiệm là tốt, cô xem trên tivi thấy bọn trẻ nhiều đứa mới nhận được thừa kế là đã tiêu hoang ngay.”
Đường Mộc Nhi mỉm cười đáp lại, cô không nghĩ nên nói thẳng là ông mình nghèo lắm, có để lại gì cho mình tiêu hoang đâu.
“Đi chơi về chắc cháu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi nhé.” Cô Trịnh chào Đường Mộc Nhi khi cô ra về.
“Bây giờ chúng ta hãy vào việc thôi, chuẩn bị lên đường đến địa điểm thứ hai.” Vương Lân nói.
“Anh có nhầm không? Tôi mới về thôi mà, tôi muốn nghỉ ngơi.” Đường Mộc Nhi phản đối làm việc.
“Nghỉ ngơi không quan trọng.”
“Sao lại không? Nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe, đó lại là ý của cô Trịnh nữa, tôi là trẻ ngoan, tôi luôn nghe lời người lớn.”
“Cô có còn là trẻ con đâu?”
“Giờ tôi vắt dây chuyền này ngoài cửa, anh không thể đi qua 5 mét được, vậy là không thể cản tôi rồi.” Đường Mộc Nhi cởi dây chuyền treo trên nắm đấm cửa chính rồi lao thằng lên phòng ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.