Triệu Giai Nhân sống cùng với anh trai tại khu chung cư này, cô dẫn hai người lên phòng. Khi đứng tại hành lang, Đường Mộc Nhi nói “Còn chút dấu vết của âm khí chưa tan hẳn, đúng là có sự xuất hiện của ma quỷ gần đây.”
Tạ Lâm nghe vậy cũng thử tập trung cảm nhận, đúng như cô nói, âm khí do Ảnh Quỷ để lại vẫn còn một ít, anh phải công nhận khả năng cảm nhận của cô vượt xa anh.
Ngồi vào phòng khách, Triệu Giai Nhân mang cà phê ra cho mọi người và nói “Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị hậu sự cho anh trai nên chúng ta nói nhanh nhé, tất cả chuyện này là thế nào?”
Đường Mộc Nhi kể lại cho cô từ khi bắt đầu nhiệm vụ thanh tẩy Hứa Văn cho đến lúc tới khu chung cư này. Triệu Giai Nhân nghe xong liền hỏi “Thế con Ảnh Quỷ đó từ đâu mà ra? Và tại sao nó lại xuất hiện ngay khi mọi người tới.”
“Về câu hỏi đầu tiên, theo lý thuyết thì phải có một ai đó sử dụng bùa thuật để ra lệnh cho nó đẩy ngã anh cô. Còn câu hỏi thứ hai, có lẽ là do có người muốn đe dọa chúng tôi.” Đường Mộc Nhi giải đáp các câu hỏi đó.
“Đe dọa ư? Ai và vì sao?” Triệu Giai Nhân thắc mắc.
“Có lẽ là người mà Hứa Văn gọi là đạo trưởng, hắn muốn bảo vệ đệ tử của mình chăng?” Tạ Lâm nêu ý kiến.
“Nhưng sao ông ta không tấn công chúng ta mà lại nhắm vào Triệu Chính Nhân cơ chứ, hoặc đơn giản hơn ông ta chỉ cần đánh cắp cuốn sách.” Đường Mộc Nhi nói.
“Pháp lực của cô lớn hơn Triệu Chính Nhân, lại còn có tôi và Tạ Lâm bên cạnh, xử lý sẽ khó hơn. Còn về việc đánh cắp cuốn sách thật sự không đảm bảo bởi vì Triệu Chính Nhân vẫn có thể nhớ cách phá giải trận pháp đó.” Vương Lân nói.
“Ồ, anh nói cũng có lý.” Đường Mộc Nhi gật gù, thấy Triệu Giai Nhân có vẻ ngạc nhiên khi cô nói chuyện với không khí, cô liền giải thích về sự tồn tại của Vương Lân. Tạ Lâm giúp cô ấy đeo bùa lên mắt và truyền vào chút pháp lực, Triệu Giai Nhân nhìn thấy được Vương Lân với sự ngạc nhiên.
Sau khi đã hiểu được hết mọi chuyện, Triệu Giai Nhân nói “Tôi sẽ cho mọi người mượn cuốn sách này với một điều kiện.”
“Dù có là mười điều kiện cũng được.” Tạ Lâm đáp.
“Nhưng một điều kiện thôi thì tốt hơn.” Đường Mộc Nhi nhìn Tạ Lâm trách móc, cô không sẵn sàng để làm tới mười điều kiện.
“Dù sao thì tôi cũng chỉ cần một điều kiện thôi. Đó là tôi sẽ tham gia cùng mọi người để đi tìm tên đạo trưởng đó.” Triệu Giái Nhân nói.
Đường Mộc Nhi gọi Tạ Lâm và Vương Lân tới hội ý.
“Vậy là chúng ta có thêm nhiệm vụ tìm tên đạo trưởng nữa à?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Đúng là vậy, cô ấy ra hai điều kiện là tham gia cùng chúng ta và đi tìm tên đạo trưởng nhưng nói như một điều kiện.” Tạ Lâm nói.
“Tên đạo trưởng này không chỉ lan truyền tà thuật cho những kẻ thất đức như Hứa Văn, lại còn ra tay tàn nhẫn với người sống, kẻ như hắn không thể tha thứ được. Vậy nên không cần chị ấy đề nghị, trước sau gì chúng ta cũng phải tìm hắn.” Đường Mộc Nhi nói, cô có ý đồng ý điều kiện của Triệu Giai Nhân.
“Tôi thì không có lý do gì để từ chối.” Vương Lân nói.
Vậy là cả ba thống nhất ý kiến, Đường Mộc Nhi đại diện nói với Triệu Giai Nhân “Chúng tôi chấp nhận điều kiện đó.”
“Được, vậy chúng ta cùng nhau đi gặp tên Hứa Văn đó nào.” Triệu Giai Nhân giao cho Đường Mộc Nhi cuốn sách và nói.
“Hả? Không phải là bây giờ chị phải đi lo hậu sự cho anh Triệu Chính Nhân sao?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Việc đó thì bây giờ đã có dịch vụ cả rồi, tìm tên đạo trưởng đó trả thù cho anh hai mới là việc có ý nghĩa.” Triệu Giai Nhân đáp.
“Tôi biết là vậy nhưng mà việc trừ ma này rất nguy hiểm, đề một người ngoại đạo như cô tham gia vào sẽ rất nguy hiểm.” Tạ Lâm nói.
“Tôi có thể chưa biết gì về việc trừ ma nhưng tôi có thể hỗ trợ, tôi rất giỏi leo trèo.” Triệu Giai Nhân là người rất cố chấp, khó ai có thể ngăn cản một khi cô đã quyết định.
“Nhưng cô định làm gì chứ? Leo lên đầu con ma à?” Tạ Lâm vẫn không cho rằng để cô đi theo là một quyết định đúng đắn.
“Không sao, cứ để chị ấy theo, hẳn sẽ có việc cần nhờ tới.” Đường Mộc Nhi nói.
“Quả là cô gái rộng lượng và thân thiện, chị hứa sẽ giúp đỡ hết sức.” Triệu Giai Nhân liếc xéo Tạ Lâm.
Cô đã quyết định như thế thì Tạ Lâm cũng không biết ngăn cản thế nào nữa, Vương Lân cũng không có ý kiến gì về sự tham gia của Triệu Giai Nhân.
Tạ Lâm lái xe đưa tất cả tới biệt thự số 88. Trên đường đi, Đường Mộc Nhi mở sách ra đọc. Trong đó có cả ghi chép về sợi dây chuyền mà cô đang đeo trên cổ, Đường Mộc Nhi nói với Vương Lân “Trong đây có ghi rằng nếu truyền ma lực vào thì hồn ma có thể chạm vào sợi dây chuyền, tuy nhiên việc đó rất khó, thường thì các hồn ma sẽ không đủ ma lực để duy trì quá lâu. Tuy nhiên nếu đủ ma lực và đem theo sợi dây chuyền thì có thể làm một hồn ma tự do đi đâu cũng được.”
“Nghe thì hay đó, nhưng cô cũng thấy rồi, ma lực của tôi chỉ đủ để chạm vào sợi dây chuyền chưa đến một phút. Để mà có thể duy trì trạng thái đó thì có lẽ cần ma lực cao ngang với Mã Quân.” Vương Lân nói.
Đường Mộc Nhi suy nghĩ, Mã Quân cần nhiều thế kỉ để đạt được lượng ma lực lớn như vậy, thế thì đúng là Vương Lân khó lòng mà sớm làm một hồn ma tự do. Cô tiếp tục đọc, cuối cùng cũng đã đến trang sách nói về trận pháp mà Hứa Văn đã dùng.