“Cho chúng cháu hỏi là trưởng làng đã về chưa ạ?” Đường Mộc Nhi hỏi một cụ già mà họ gặp đầu tiên khi lên núi.
“Ông ấy chắc đã về rồi.” Bà cụ đáp “Cháu cứ đi thẳng, gặp ngôi chùa thì quẹo trái là thấy ngay nhà của trưởng làng, một căn nhà màu nâu rất lớn.”
“Cháu cảm ơn bà ạ.” Đường Mộc Nhi đáp rồi dẫn cả nhóm cùng đi đến đó.
Lần trước chưa vào sâu nên Đường Mộc Nhi chưa có ấn tượng về ngôi làng, bây giờ mới có thể quan sát thật kĩ. So với thành phố Bát Xuyên được quy hoạch theo hướng thiên nhiên cây cỏ thì núi Tây Phong vẫn mang xu hướng nông thôn hơn. Khung cảnh này rất giống với các bộ phim ma dân gian mà cô từng xem. Đường Mộc Nhi bắt đầu có cảm hứng cho một bộ truyện ma nông thôn.
Vừa tới ngôi chùa, cả nhóm nhìn sang bên trái thì ngôi nhà của trưởng làng đập vào mắt họ ngay lập tức, Triệu Giai Nhân cảm thán “Chị không nghĩ là nhà trưởng làng lại to và hiện đại như vậy. Trông thật khác biệt với ngôi làng Tây Phong này.”
“Thôi đừng bình luận về ngôi nhà nữa, chúng ta hãy mau vào việc thôi.” Vương Lân nhắc nhở nhiệm vụ trừ ma của họ.
Đường Mộc Nhi bấm chuông cửa, một người giúp việc chạy ra hỏi “Các cô cậu là ai? Không phải người trong làng.”. 𝑇rải 𝘯ghiệm đọc tru𝒚ệ𝘯 số 1 tại # 𝑇𝚁Ù𝑀𝑇𝚁 𝗨𝘠ỆN.VN #
“Anh nói với trưởng làng giúp tôi là có cháu của Đường Thân tới tìm.” Đường Mộc Nhi nói.
Người giúo việc gật đầu rồi chạy vào nhà, một lúc sau lại trở ra mở cửa và bảo “Mời mọi người vào phòng khách.”
Trường làng là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, tỏ ra phong thái của một người giàu có. Ông mời mọi người ngồi xuống ghế dài rồi ra lệnh cho người giúp việc rót trà.
“Cô là cháu của Đường Thân à? Ông ấy không đến sao?” Trưởng làng hỏi.
“Ông của cháu đã qua đời được vài tháng rồi, cháu là Đường Mộc Nhi, còn đây là Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân, bọn cháu tới đây để tiếp quản công cuộc trừ ma của ông nội.” Đường Mộc Nhi giới thiệu.
“Tôi là Giang Thiết, trưởng làng, đồng thời cũng là giám đốc của công ty Giang Thị.” Trưởng làng giới thiệu. “Nhà họ Giang chúng tôi từ đời này qua đời khác đều làm trưởng làng của làng Tây Phong này. Mọi người có thể xem các bức ảnh phía sau.”
Nghe theo lời Giang Thiết, cả nhóm quay lại nhìn, trên tường treo các bức ảnh và tranh vẽ của các đời nhà họ Giang, có những tấm là chân dung, có cảnh là trưởng làng đang giúp đỡ người dân, một số khác là ảnh gia đình.
“Và hình như cô chưa giới hiệu một người.” Giang Thiết đưa mắt nhìn về phía Vương Lân. Điều này khiến cả nhóm giật mình, Tạ Lâm hỏi “Ông cũng là thầy trừ ma?”
“Nói thế cũng không đúng, vì tôi không hề đi trừ ma, đây chỉ một vài pháp lực cơ bản truyền lại trong gia đình thôi. Nếu tôi có bản lĩnh thì đã tự thanh tẩy hồn ma ở đáy giếng rồi.” Giang Thiết đáp.
Nghe câu nói này, Tạ Lâm cảm thấy có chút xấu hổ, anh tự xưng là thầy trừ ma nhưng pháp lực còn không đủ để có thể nhìn thấy Vương Lân mà không cần bùa hỗ trợ, thế mà một người bình thường với pháp lực gia truyền lại có bản lĩnh đó.
Đường Mộc Nhi cũng để tâm tới vấn đề này, bản lĩnh của Tạ Lâm không đến nỗi tệ, và rõ ràng Giang Thiết có pháp lực lớn hơn anh, vậy mà ông ấy bảo rằng không có bản lĩnh để đối phó hồn ma này, chứng tỏ nó không tầm thường. Hiện tại pháp lực của hồn ma này vẫn còn bị trấn áp một phần bởi hồn ma D, nhưng liệu nó có dễ dàng như ông nội đã nói hay không thì cô vẫn chưa dám chắc.
“Vậy hồn ma này khá nguy hiểm? Tôi nghe nói từng có thầy trừ ma bỏ mạng vì nó?” Triệu Giai Nhân hỏi.
“Đúng là như vậy, nhưng với bản lĩnh của Đường Thân thì tôi nghĩ là không vấn đề gì với ông ta. Có điều lúc đó ông ấy bảo rằng chưa phải lúc, bảo tôi giữ mọi người không lại gần cái giếng cho đến khi ông ấy hoặc cháu gái ông trở lại.” Giang Thiết nói.
Đường Mộc Nhi hỏi ông về hồn ma đó. Giang Thiết nói “Chuyện này cũng khá lâu rồi, từ đời ông cố của tôi. Lúc đó vợ của ông bỏ trốn theo tình nhân, cụ thể thì tôi xin phép không kể rõ. Lúc đó, ông cố đã ra lệnh cho người làm tản ra tìm kiếm khắp làng. Đến khi tập họp lại, vẫn không ai thấy phu nhân ở đâu, họ kết luận rằng bà đã rời khỏi làng. Tuy nhiên, lại có một chuyện rắc rối khác, một người làm đã mất tích.”
“Người đó mất tích tại khu vực cái giếng?” Triệu Giai Nhân hỏi.
“Đúng vậy, người đó đã được phân công tới khu vực chân núi tìm kiếm, cũng là nơi có cái giếng. Đó là một người hầu gái, ông cố tôi lại cử người đi tìm cô ta. Một nhóm người tới khu vực đó để tìm kiếm, lúc đó lại có chuyện xảy ra.” Giang Thiết tiếp tục kể. “Một người làm đã bị tiếng gọi của oan hồn dẫn dụ xuống giếng, theo lời kể, người đó bỗng nhiên như người mất hồn. Sau đó thì lẫn thẫn bước tới bên miệng giếng rồi ngã xuống. Những người xung quanh không kịp phản ứng trước sự việc đó, sau đó lại có một người khác bắt đầu nghe thấy tiếng gọi. May mắn là người đó đã được kéo ra xa khỏi cái giếng và bừng tỉnh.”